HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 256

Hai người lại im lặng, Geneviève tiếp tục nói dịu dàng:

- Nếu chị biết, từ mười năm nay tôi đã quen nghĩ đến cuộc cưới xin này.

Khi tôi còn mặc áo ngắn, thì Colomban đã thuộc về tôi... Bấy giờ, tôi cũng
chẳng còn nhớ sự tình xoay ra thế nào. Cứ sống cùng nhau mãi, cứ bị nhốt
chặt bên nhau ở đây, chẳng bao giờ có sự chểnh mảng giữa chúng tôi, rốt
cuộc tôi phải tin anh là chồng tôi, trước khi cưới. Tôi cũng không biết tôi
có yêu anh không, tôi là vợ anh, có thế thôi... Thế mà bây giờ anh ấy định
bỏ đi với một kẻ khác. Ôi! Trời ơi! Lòng tôi tan vỡ. Chị thấy không, đây là
một đau khổ mà trước đây tôi không biết. Nó thít lấy ngực tôi, đầu tôi, rồi
nó lan khắp cả, nó giết tôi.

Nước mắt cô lại tràn ra. Denise, cũng rớm nước mắt vì thương chị, hỏi:

- Thế thím có hay gì không?

- Có, mẹ có biết, hình như thế... Còn bố thì đau khổ quá, bố không biết

tôi đau đớn thế nào khi hoãn cuộc cưới xin lại... Nhiều lần mẹ hỏi tôi. Mẹ
thấy tôi ủ rũ thì lo lắng. Chính mẹ cũng chẳng khỏe bao giờ nên thường bảo
tôi: “Con gái tội nghiệp của mẹ, mẹ sinh ra con chẳng khỏe khoắn gì”. Mà
rồi, ở những cửa hàng thế này, không lớn lên được. Nhưng cuối cùng mẹ
thấy tôi gầy đi quá... Chị xem tay tôi đây này, lẽ nào lại như thế?

Bàn tay run rẩy của cô lại với chiếc bình nước. Denise định ngăn không

cho cô uống.

- Không, cứ để tôi, tôi khát lắm.

Có tiếng Baudu nói. Thế là Denise, theo tiếng lòng thúc giục, quỳ xuống,

lấy hai cánh tay trìu mến ôm Geneviève. Cô hôn chị, cam đoan với chị rằng
mọi sự sẽ ổn thỏa, chị sẽ lấy Colomban, chị sẽ khỏi bệnh và sung sướng.
Cô vùng đứng lên. Ông chú gọi.

- Jean nó đến kia, lại đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.