HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 264

Một niềm xúc động khiến ông nghẹn ngào, ông hỉ mũi để được bình tĩnh,

ông hỏi:

- Con không nói gì à?

Nhưng Colomban chẳng có điều gì để nói cả. Anh ta lắc đầu, anh ta chờ

đợi, mỗi lúc thêm bối rối, tưởng như đoán được rằng ông chủ sẽ đi tới đâu.
Đó là cưới cho mau. Làm thế nào mà từ chối? Anh ta chẳng bao giờ có đủ
can đảm. Nhưng còn cô kia, cái cô mà anh hằng mơ thấy ban đêm, xác thịt
anh bị thiêu đốt bởi ngọn lửa, đến mức anh sẽ trần truồng lao mình xuống
nền gạch, sợ chết vì nó!

- Hôm nay - Baudu tiếp tục nói - số tiền này có thể cứu vãn chúng ta.

Mỗi ngày tình hình càng thêm xấu, nhưng có lẽ nếu cố gắng đến tột cùng...
Nghĩa là bố muốn báo cho con biết. Chúng ta liều một sống một chết. Nếu
chúng ta thất bại thì, thôi, cái đó chôn vùi chúng ta... Song, con ạ, cuộc
cưới xin của con vì thế lại phải hoãn lại, vì bố chẳng muốn ném hai con trơ
trọi vào cuộc tranh chấp. Như thế thì hèn quá, phải không?

Colomban, nhẹ hẳn lòng, ngồi xuống những tấm len. Chân hắn vẫn còn

hơi run. Hắn sợ để lộ ra sự vui mừng của hắn, hắn cúi đầu, lăn ngón tay
trên đầu gối.

- Con không nói gì à? - Baudu nhắc lại.

Không, anh ta chẳng nói gì, anh ta không thấy có điều gì để nói. Lúc đó,

lão lái dạ mới chậm rãi nói:

- Bố chắc điều đó làm con phiền lòng... Con phải can đảm. Rắn rỏi lên,

đừng ủ rũ như vậy... Nhất là con nên hiểu vị trí của bố. Bố có thể buộc vào
cổ con gánh nặng như thế được không? Không để lại cho con một công
việc thuận lợi mà để cho con có lẽ là cuộc vỡ nợ. Không, chỉ có những đồ
súc sinh mới chơi những trò ấy... Chắc chắn là bố chỉ mong cho con có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.