HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 269

Mãi cuối tháng Denise mới thôi việc ở nhà Robineau. Cô đã gặp lại

Mouret, mọi việc đều được thu xếp. Một buổi tối, cô đang về buồng của cô
thì Deloche, đã đứng rình cô ở dưới một cổng xe ra vào, giữ cô lại. Hắn rất
mừng, hắn vừa được tin lớn, cả cửa hàng bàn chuyện, hắn nói. Và hắn vui
vẻ kể những lời bàn tán ở các quầy hàng.

- Cô biết không, các bà ở quầy may sẵn ấy xịu mặt!

Rồi, chuyển sang chuyện khác:

- A, chắc cô nhờ Clara Prunaire. Thế đấy, hình như ông chủ đã... Cô hiểu

không?

Hắn đỏ mặt lên. Cô thì tái mặt, la lên:

- Ông Mouret!

- Thị hiếu kể cũng kỳ, phải không? - Hắn lại nói -Đàn bà mà cứ như con

ngựa... Chẳng thà cái cô bán đồ lót bé nhỏ ấy, năm ngoái bị ông ta hai lần,
ít ra thì cô ta cũng xinh. Nhưng thôi, đó là chuyện của ông ấy.

Denise lên đến buồng cảm thấy mệt nhoài. Chắc hẳn là vì leo thang gác

nhanh quá. Ngồi tựa cửa sổ, cô đột nhiên nhớ tới hình ảnh Valognes, đường
phố vắng vẻ, mặt đường mọc rêu, mà cô nhìn thấy từ cái buồng ngày bé của
cô, và cô cảm thấy cần trở lại sống ở đó, ẩn náu trong quên lãng và yên tĩnh
của tỉnh nhỏ. Paris làm cô bực tức, cô căm giận hiệu Hạnh phúc các bà, cô
không còn hiểu tại sao cô đã bằng lòng trở lại đấy. Cô đã từng đau khổ vì
một nỗi khó chịu lạ lẫm, chắc chắn ở đây cô sẽ đau khổ nữa, từ lúc nghe
chuyện Deloche, thế là, vô cớ, nước mắt cô trào ra khiến cô phải rời cửa sổ.
Cô khóc rất lâu, cô lại thấy chút can đảm để sống.

Hôm sau, lúc ăn sáng, nhân Robineau phái cô đi công việc và qua trước

hiệu Vieil Elbeuf, cô đẩy cửa vào khi thấy có một mình Colomban trong
cửa hàng. Nhà Baudu đang ăn sáng, nghe có tiếng nĩa ở cuối buồng nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.