HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 301

Gian hàng được bố trí lại với vè nghiêm trang phong phú, với những tủ

cao bằng gỗ sồi chạm, những tấm gương rộng như pannô, một chiếc thảm
giả nhung đỏ làm dịu tiếng chân dậm liên tục của khách hàng. Trong khi
Denise đi tìm măng-tô du lịch, bà Desforges nhìn xung quanh, thấy bóng
mình trong một tấm gương thế là bà ngồi ngắm mình. Thì ra bà đã già rồi,
người ta lừa bà để kiếm bất cứ cô gái nào? Tấm gương soi toàn bộ gian
hàng với cảnh náo nhiệt của nó; nhưng bà ta chỉ trông thấy bộ mặt tái nhợt
của mình, bà không nghe thấy Clara, ở phía sau bà, đang kể Frédéric, cái
cách bà này đi lươn, sáng và chiều, xuyên qua đường Choiseul, để làm
người ta tưởng bà ta ở đâu bên phía tả ngạn.

- Đây là những kiểu mới nhất của chúng tôi - Denise nói - Chúng tôi có

nhiều màu.

Cô bầy ra bốn năm chiếc măng-tô. Bà Desforges nhìn một cách khinh

khỉnh; và cứ mỗi chiếc đưa ra bà lại càng thêm khe khắt. Tại sao đặt những
nếp này làm cho áo bó lại? Còn chiếc này, vai vuông, cứ ngỡ như bị nhát
rìu, phải không nào? Mất công đi du lịch, chẳng ai ăn mặc như lính tẩy [6].

- Cho xem thứ khác, cô ơi.

Denise giở áo ra, rồi lại gấp lại, cố giữ để không có một cử chỉ bực mình.

Và chính thái độ bình tĩnh kiên trì đó càng làm cho bà Desforges thêm tức.
Mắt bà ta vẫn liên tục quay về tấm gương ở trước mãt. Bây giờ thì bà nhìn
trong đó thấy mình đứng bên cạnh Denise, và bà so sánh. Có thể nào mà
người ta lại ưng cái cô ả vớ vẩn này hơn mình? Bà ta nhớ lại, cô ả này
chính là kẻ mà trước đây bà đã trông thấy lúc mới tập việc, với cái vẻ ngốc
nghếch, vụng về như con bé chăn ngỗng vừa mới ở quê ở tỉnh. Chắc chắn
là hôm nay cô ra có tư thế hơn, với vẻ kiêu hãnh và chửng chạc trong chiếc
áo lụa. Nhưng mà, xoàng ơi là xoàng, tẻ ơi là tẻ!

- Để tôi lấy bà xem những kiểu khác. - Denise thản nhiên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.