HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 318

Đột nhiên, có người gõ cửa, cô vội nhặt bức thư giấu biến vào trong túi.

Đó là Pauline, cô này kiếm cớ để rời gian hàng đến nói chuyện một chút.

- Đã khỏi chưa, cô bạn? Lâu chẳng gặp nhau.

Nhưng vì có lệ cấm không được lên buồng, và nhất là hai người đóng

cửa ở trong buồng, Denise dẫn bạn ra đầu hành lang, ở đó có phòng khách
mà ông giám đốc lịch sự tặng các cô, để họ có thể tới đó chuyện trò hay
làm việc cho tới mười một giờ đêm. Gian buồng, màu trắng và màu vàng,
trần trụi và tẻ như một phòng khách sạn, kê một chiếc dương cầm, một bàn
xoay ở giữa, những ghế bành và trường kỷ bọc vải trắng. Vả chăng, sau vài
tối hợp với nhau, trong nhiệt tình ban đầu vì cái mới mẻ, rồi các cô hễ gặp
nhau là lập tức lời qua tiếng lại sỗ sàng. Đó là một vấn đề giáo dục phải
làm, cái tổ tập thể kiểu phalanstére [1] này thiếu đoàn kết. Và, trong khi
chờ đợi, chỉ có viên quầy hàng phó quầy corset cô, Pauline, đến gõ nhạc
Chopin khó khăn trên chiếc dương cầm, và tài năng cô bị ghen tị khiến mọi
người bỏ chạy nốt.

- Cậu xem, chân mình khá hơn rồi - Denise nói -Mình sắp xuống đây.

- Chà! Thế đấy! - Cô bán đồ lót la lên - Chăm chỉ quá! Mình mà có cớ thì

cứ là ườn ra đấy!

Cả hai ngồi xuống một chiếc ghế bành. Thái độ của Pauline đã thay đổi,

từ khi bạn lên chức phó ở quầy hàng may sẵn. Trong tình thân mật của cô
gái tốt có thêm chút kính trọng, một sự ngạc nhiên cảm thấy cô bán hàng
nhỏ yếu xưa kia nay đang tiến đến chỗ có tiền của. Tuy nhiên, Denise rất
yêu cô và chỉ tâm sự với cô, giữa cuộc chạy đua nước rút liên tục của hai
trăm phụ nữ đang làm cho cửa hàng.

- Cậu có chuyện gì thế? - Pauline vội hỏi khi nhìn thấy bạn bối rối.

- Không mà. - Cô này quả quyết, với nụ cười ngượng nghịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.