HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 321

như ông Mouret! Thế ông Mouret có thể lấy cô bán hàng của mình được
không?

- Ồ, không, không, - cô gái la lên, bất bình vì câu hỏi phi lý - chính vì thế

mà ông ấy chẳng nên biên thư cho mình.

Cách lý luận đó làm cô bán đồ lót hoàn toàn ngạc nhiên. Bộ mặt đầy đặn

của cô ta, với đôi mắt nhỏ đằm thắm, tỏ vẻ thân thương. Rồi cô đứng lên,
mở dương cầm, dùng một ngón tay dịu dàng đánh bài nhạc “Vua
Dagobert”, chắc là để không khí vui lên. Trong cảnh trần trụi của phòng
khách, vải trắng bọc đồ đạc càng như làm tăng thêm vẻ trống rỗng, từ dưới
vang lên những tiếng động của đường phố, điệu tẻ nhạt xa xa của một bà
rao bán đậu xanh. Denise ngả mình sâu trong chiếc ghế trường kỷ, đầu
chạm vào gỗ, người lại run lên vì một cơn nức nở mới mà cô lấy mù soa cô
chặn lại.

- Lại thế! - Pauline quay đầu lại nói - Cậu thật chẳng biết điều... Thì tại

sao cậu dẫn mình ra đây!... Cứ ở trong buồng cậu có lẽ tốt hơn.

Cô ta quỳ xuống trước mặt Denise, lại bắt đầu quở. Biết bao nhiêu kẻ

khác ngõm ngọi vị trí của cậu! Vả chăng nếu cậu không ưng thì thật đơn
giản cứ việc trả lời không, chẳng phải buồn phiền đến thế. Nhưng cậu hãy
suy nghĩ, trước khi từ chối mà không giải thích được, làm hại đến địa vị của
mình, vì cậu chẳng có hợp đồng với nơi nào khác. Chuyện ghê gớm đến thế
kia à? Và lời quở kết thúc bằng những lời bông đùa thầm thì vui vẻ, vừa lúc
đó có tiếng chân đi ở hành lang.

Pauline chay ra cửa đưa mắt nhìn:

- Suỵt! Bà Aurélie! - Cô ta nói khẽ - Mình phải chuồn... Còn cậu thì lau

mắt đi... Người ta chẳng cần biết gì đâu.

Khi Denise còn lại một mình, cô đứng lên, cầm nước mắt, và hai tay còn

run rẩy, sợ bị bất chợt như vậy, cô đậy nắp dương cầm mà bạn còn để mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.