HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 337

Những viên thư ký khác ngồi xung quanh họ. Không có khăn trải bàn,

đĩa chạm vào gỗ đào hoa tâm thành tiếng rạn; và hết thảy mọi người trong
buồng reo lên, vì số đùi gà thật lớn.

- Lại thế nữa, gà chỉ có chân! - Mignot nhận xét.

Mấy anh vớ phải những miếng mình gà cáu tiết. Thế nhưng ăn uống đã

cải thiện hơn nhiều từ khi sửa sang cửa hàng. Mouret không dùng một tay
thầu khoán để chi một số tiền cố định nữa, anh tự mình chỉ đạo cả nhà bếp,
tổ chức thành một dịch vụ như một gian hàng, có một trưởng và nhiều phó
phòng, một thanh tra; và nếu anh bỏ thêm tiền ra thì công việc chạy hơn, và
nhân viên được bồi dưỡng tốt hơn, sự tính toán một cách nhân đạo thực tiễn
đó khiến Bourdoncle kinh ngạc mãi.

- Này, miếng của mình cũng mềm thôi. - Mignot lại nói - Đưa mình cái

bánh!

Chiếc bánh to đi vòng quanh, và hắn là người cuối cùng cắt lấy một lát,

xong hắn lại cắm dao vào cùi bánh. Những kẻ đến chậm nhập vào hàng
người, một cơn đói dữ, tăng gấp đôi vì công việc buổi sáng, lan suốt các
bàn dài, từ đầu này tới đầu kia buồng ăn. Tiếng nỉa loảng xoảng thêm, tiếng
chai rót rượu ùng ục, tiếng cốc đặt mạnh xuống bàn, tiếng nghiến của năm
trăm hàm răng vững chãi năng nổ nhai. Và tiếng nói, còn thưa thót, tắc
nghẹn trong những miệng nhồm nhoàm.

Deloche lúc đó ngồi giữa Baugé và Liénard, hầu như đối diện với Favier,

cách nhau vài chỗ. Cả hai hằn thù lườm nhau. Những người ngồi bên xì
xào, vì họ biết chuyện hai anh cãi nhau hôm trước. Rồi họ cười về chuyện
rủi của Deloche, lúc nào cũng háu đói, mà khi nào cũng vớ phải miếng tồi
nhất, cứ như vì số phận hẩm hiu. Lần này anh ta vừa mang về một cổ gà và
một mảnh sườn. Lặng lẽ, mặc cho người ta đùa rỡn, hắn vừa nhồm nhoàm
những miếng bánh tướng, vừa nhằn cổ gà với nghệ thuật điêu luyện của
anh chàng biết tôn trọng miếng thịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.