HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 338

- Tại sao cậu không kêu lên? - Baugé bảo anh ta.

Nhưng hắn nhún vai. Để làm gì? Cái đó chẳng bao giờ có lợi cả khi nào

anh ta không cam chịu thì sự việc càng tồi tệ hơn.

- Các cậu biết không, bọn bobinard [4] bây giờ có câu-lạc-bộ rồi -

Mignot đột nhiên kể - Thật đấy, câu lạc bộ Bobin... Họ họp tại nhà một tay
bán rượu vang phố Saint Honoré, hắn cho họ thuê một buồng, vào ngày thứ
Bảy.

Anh ta nói về những người bán hàng tạp hóa. Thế là cả bàn nhộn lên.

Giữa hai miếng ăn, giọng nói nhầy nhụa, mỗi người nói một lời, thêm một
chi tiết, duy chỉ có những tay đọc báo ngoan ngạnh vẫn câm lặng, mất hồn,
chúi mũi vào tờ báo. Người ta đồng ý: mỗi năm, nhân viên thương nghiệp
sống ra trò hơn. Gần một nửa bây giờ biết tiếng Đức hay tiếng Anh. Lịch sự
không còn ở chỗ đi làm nhộn ở Bullier, lui tới các quán cà-phê ca nhạc để
huýt sáo mấy cô ca sĩ xấu nữa. Không, người ta tập họp vài chục người,
người ta lập câu lạc bộ.

- Họ có dương cầm như bọn bán vải không? - Liénard hỏi.

- Có, câu lạc bộ Bobin có một chiếc dương cầm, tôi chắc thế! - Mignot la

lên - Và họ chơi, và họ hát!... Có cả một gã, thằng oắt Bavoux, ngâm thơ.

Họ lại càng nhộn, họ tán dóc về tay oắt Bavoux, tuy nhiên, trong những

tiếng cười có niềm kính trọng lớn. Rồi người ta chuyện trò về một vở của
rạp Vaudeville, ở đó có một tay bán vải sắm một vai đê tiện; Nhiều người
lấy làm bực trong khi một số khác lo lắng về giờ buổi chiều, vì họ phải đi
dự cuộc vui buổi tối ở những gia đình tư sản. Và ở khắp nơi trong gian
buồng thênh thang, diễn ra những cuộc bàn tán như thế, trong tiếng ồn càng
ngày càng lớn của bát dĩa. Để xua hơi đồ ăn, cái hơi nóng từ năm trăm đĩa
ăn bày loạn xạ bốc lên, người ta đã mở các cửa sổ, các mành hạ xuống
nóng bỏng cái oi bức của mặt trời tháng Tám. Những luồng gió từ ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.