HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 346

- Thưa ông, không, - Cô đáp - tôi không thể đến được. Hai anh em tôi sẽ

đến nhà ông chú tôi, mà tôi đã hứa sẽ đến ăn với chúng.

- Nhưng mà chân cô! Cô đi còn khó khăn lắm.

- Ồ! Từ đây tới đó tôi đi được, từ sáng tôi đã thấy khỏe hơn.

Đến lượt anh tái mặt đi, trước sự từ chối thản nhiên đó. Môi anh run lên

vì lòng bực bội. Tuy nhiên anh tự kiềm chế, anh lại nói với cái vẻ ông chủ
ân cần chỉ là quan tâm đến một cô bán hàng:

- Cô biết, nếu tôi mời cô... Cô biết rằng tôi quý mến cô như thế nào.

Denise giữ một thái độ tôn trọng:

- Thưa ông, tôi rất lấy làm xúc động vì ông tốt với tôi, và tôi xin cảm ơn

ông về việc mời đó. Nhưng, tôi xin nói lại là không thể được, các em tôi
chờ tôi chiều nay.

Cô ngang ngạnh không chịu hiểu, cửa vẫn để ngỏ, tuy nhiên cô cảm thấy

rõ ràng toàn thể cửa hàng đẩy nó ra. Pauline đã thân mật coi cô là đại ngốc,
những kẻ khác sẽ nhạo cô, nếu cô từ chối lời mời. Bà Aurélie đã bỏ đi,
Marguerite mà cô nghe thấy nói to tiếng, lưng lão Lhomme mà cô nhận ra
bất động và kín đáo, tất cả muốn cô sa ngã, tất cả ẩy cô vào tay ông chủ. Và
cái tiếng ồn ào xa của cuộc kiểm kê, hàng triệu bạc hàng hóa, mà người ta
lớn tiếng xướng lên, được bao nhiêu cánh tay chuyển dịch, cứ như một làn
gió nóng thổi nhiệt tình đến tận nơi cô.

Hai người im lặng. Chốc chốc, tiếng ồn lấp cả lời nói của Mouret, đệm

bằng tiếng ầm ì ghê gớm của một tài sản đế vương, chiếm được qua các
trận đánh.

- Thế bao giờ cô đến? - Anh lại hỏi - Ngày mai nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.