HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 347

Câu hỏi đơn giản đó làm Denise bối rối. Một lúc, cô mất bình tĩnh, cô ấp

úng:

- Tôi không biết. Tôi không thể...

Anh mỉm cười, anh định nắm lấy tay cô, nhưng cô rụt lại.

- Thì cô sợ cái gì?

Nhưng cô đã ngẩng đầu lên, cô nhìn tận mặt anh, và cô vừa nói vừa cười

với vẻ dịu dàng mà dũng cảm:

- Thưa ông, tôi không sợ gì hết... Có điều, người ta chỉ làm cái gì người

ta muốn, phải không ạ. Tôi thì tôi không muốn, có thế thôi!

Cô vừa nói xong thì một tiếng kẹt làm cô ngạc nhiên. Cô quay ra, thấy

cửa từ từ khép lại. Đó là viên thanh tra Jouve tự ý kéo cửa. Công việc của
lão là phải đóng cửa, không cửa nào được để mở. Và lão lại nghiêm chỉnh
ra chỗ canh gác không một ai có vẻ nhận thấy chiếc cửa đó khép lại một
cách đơn giản đến như vậy. Duy có Clara văng một lời sống sượng vào tai
cô De Fontenailles, cô này mặt vẫn tái nhợt như chết.

Bấy giờ Denise đứng dậy. Mouret, giọng run run khẽ nói:

- Cô hãy nghe, tôi yêu cô... Cô biết đã từ lâu rồi, cô đừng ác làm ra vẻ

không biết đối với tôi... Và cô đừng sợ gì. Đã bao nhiêu lần, tôi định mời
cô đến buồng làm việc của tôi. Chúng ta sẽ chỉ có hai người, tôi chỉ việc
khóa cửa lại. Nhưng tôi đã không muốn, cô thấy rõ tôi nói với cô ở đây, ai
cũng có thể vào được... Tôi yêu cô, Denise...

Cô đứng đấy, mặt trắng bệch, lắng nghe anh, vẫn nhìn tận mặt anh.

- Cô nói đi, tại sao cô từ chối?... Cô lại chẳng cần đến gì hay sao? Các

em cô là một gánh nặng. Tất cả mọi điều cô hỏi, tất cả mọi điều cô yêu cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.