HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 349

khoan khoái. Trời! Cô yêu anh đến thế, ví như níu được cổ anh để nép vào
ngực anh thì êm ái biết bao?

- Tôi muốn, tôi muốn - Anh điên cuồng nhắc lại -Chiều nay tôi đợi cô,

nếu không tôi sẽ có cách xử trí...

Anh trở nên tàn nhẫn. Cô khẽ kêu lên, cổ tay đau khiến cô lấy lại được

can đảm. Cô đột ngột giật ra. Rồi, thẳng người, vẻ lớn lên trong cơn nhu
nhược:

- Không, để tôi yên... Tôi chẳng phải một Clara, mà người ta rẫy bỏ hôm

sau. Mà, thưa ông, ông yêu một người, phải, cái bà đến đây ấy... Ông hãy ở
với bà ta. Tôi, tôi không chia sẻ.

Anh đứng lặng đi vì ngạc nhiên. Cô ta nói gì vậy, cô ta muốn gì? Không

có cô nào anh nhặt ở các gian hàng lại quan tâm mình có được yêu hay
không. Anh như buồn cười, và thái độ kiêu hãnh trìu mến ấy làm trái tim
anh hoàn toàn đảo lộn.

- Thưa ông, xin ông mở cửa ra đi. Cùng đứng thế này, thật không tiện.

Mouret làm theo, và, hai bên thái dương lao xao, không biết cách nào che

giấu nỗi phiền muộn, anh gọi bà Aurélie vào, giận dữ vì dự trữ áo măng-tô
tròn, anh bảo phải hạ giá xuống, và hạ cho đến khi nào không còn một
chiếc. Đó là quy định của cửa hàng, mỗi năm người ta quét sạch hết, người
ta bán lỗ sáu mươi phần trăm còn hơn giữ lại một kiểu cũ hay một mặt hàng
vải đã phai màu. Vừa lúc đó, Bourdoncle tìm ông giám đốc, đã đợi một lúc,
trước cánh cửa mà Jouve đã đóng lại, lão nghiêm trang rỉ vào tai anh ta một
lời. Anh ta sốt ruột mà không dám liều làm ngăn trở cuộc gặp gỡ. Có thể
thế được chăng? Một ngày như hôm nay, với cái cô còm nhom ấy. Và khi
cuối cùng cửa lại mở ra, Bourdoncle nói về mặt lụa tân kỳ, dự trữ sắp tới
mức to lớn. Điều đó làm Mouret nguôi đi, anh có thể la hét thoải mái.
Bouthemont nghĩ gì vậy? Anh vừa bỏ đi, vừa tuyên bố không chấp nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.