HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 368

- Thật tình, tôi không hiểu. - Murrê nhắc lại.

- Chà! Ông thì hiểu quá đi. Họ bao giờ cũng nói tiếng nói cuối cùng... Vì

vậy tôi cứ nghĩ: không thể thế được, ông ấy khoe đấy thôi, ông ấy chẳng
cứng đến thế. Và ông mắc rồi đấy! Ông hãy cứ bòn rút hết cả của phụ nữ,
khai thác họ như một mỏ than, để rồi họ sẽ khai thác ông và bắt ông phải
mửa trở lại! Ông coi chừng, họ sẽ rút của ông nhiều máu và tiền hơn là ông
hút của họ.

Ông ta càng cười, và Vallagnosc, đứng bên ông, cười nhạo mà không nói

một lời.

- Trời! Phải nếm cho đủ mùi - Cuối cùng Mouret tự thú, và làm bộ cũng

vui cười - Tiền mà không tiêu thì là ngu xuẩn.

- Điều đó thì tôi tán thành ông - Nam tước lại nói - Vui chơi đi, ông bạn

ạ. Không phải là tôi sẽ dạy đạo đức cho ông, tôi cũng không run sợ vì
những món lợi to mà chúng tôi trao cho ông. Phải có lúc ngông cuồng rồi
đầu óc con người ta mới tỉnh táo được... Mà rồi, phá sản chẳng có gì là đau
đớn cả khi người ta là kẻ xây dụng lại được cơ đồ... Song, nếu tiền bạc
không là gì cả, thì còn có đau khổ?...

Ông ta ngừng lại, nụ cười trở nên rầu rĩ, những chuyện đau thương cũ len

vào cái hoài nghi chua chát của ông. Ông ta đã theo dõi cuộc đấu giữa
Henriette và Mouret, như kẻ tò mò mà những vật lộn của trái tim ở kẻ khác
còn lôi cuốn, và ông cảm thấy rõ cơn khủng hoảng đã tới nơi, ông dò đoán
tấn bi kịch, vì ông biết rõ chuyện cái cô Denise ấy, mà ông đã nhìn thấy ở
phòng tiền sảnh.

- Ồ! Còn cái chuyện đau khổ, đó chẳng phải là ngón chuyên môn của tôi

- Mouret nói với giọng khoác lác... - Phải trả tiền thế là đã hậu hĩ lắm rồi.

Nam tước im lặng nhìn anh một chút. Rồi, không muốn ráo riết, ông

thủng thẳng nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.