HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 369

- Ông chẳng nên làm ra vẻ tồi tệ hơn bản thân mình... Ông sẽ để lại ở đó

cái gì khác hơn là tiền bạc của ông. Thật đấy, ông sẽ để lại ở đó máu thịt
của mình, ông bạn ạ.

Ông ta ngừng lời để hỏi, bông đùa trở lại:

- Phải không, ông Vallagnosc? Điều đó sẽ tới?

- Người ta vẫn nói thế, ngài nam tước ạ. - Anh này tuyên bố gọn lỏn.

Va, đúng lúc đó, cửa buồng mở ra. Mouret đang định trả lời thì khẽ giật

mình. Ba người quay lại. Đó là bà Desforges, vẻ rất vui, chỉ thò đầu vào
gọi, với giọng hấp tấp:

- Ông Mouret! Ông Mouret!

Rồi, khi thấy cả ba người.

- Ồ! Thưa các vị, cho phép tôi nẫng ông Mouret một phút. Ít ra là thế, vì

ông ấy đã bán cho tôi một chiếc măng-tô tồi tệ, ông ấy phải cho tôi biết ý
kiến. Cái cô ả này ngu ngốc chẳng có ý kiến gì... Tôi đợi ông đấy.

Anh lưỡng lự, bị khiêu khích, anh định rút lui trước cảnh mà anh đã dự

đoán. Nhưng anh phải tuân theo. Nam tước nói với anh, giọng vừa thân tình
vừa nhạo:

- Đi, cứ đi, ông bạn. Bà ấy cần đến ông.

Thế là Mouret đi theo bà ta. Cửa đóng trả lại, và anh như nghe tiếng cười

nhạo của Vallagnosc, tắt đi sau những bức trường, vả lại anh cũng đã mất
hết nhuệ khí. Từ lúc Henriette rời phòng khách, và anh biết rằng Denise
đang ở trong sâu căn nhà, giữa những bàn tay ghen tuông, anh cảm thấy
mỗi lúc thêm lo ngại, nỗi bực dọc tinh thần khiến anh chú ý lắng nghe, như
giật mình vì một tiếng khóc xa xa. Cái mụ này liệu có thể bầy trò gì để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.