HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 375

một con bé như vậy! Thấy mình bị khinh trước mặt nó! Bà đau khổ vì lòng
tự kiêu nhiều hơn là vì tình yêu.

- Thế là ông yêu cô gái đó phải không? - Bà ta đau đớn nói, khi chỉ còn

hai người với nhau.

Mouret không đáp lại ngay, anh bước từ cửa sổ lại cửa ra vào, tìm cách

khắc phục niềm xúc động mạnh của anh. Cuối cùng anh dừng lại, và rất
lịch sự, với giọng nói mà anh cố làm ra vẻ thản nhiên, anh nói một cách
đơn giản:

- Vâng, thưa bà.

Ngọn đèn hơi vẫn rít lên, trong không khí ngột ngạt của gian buồng. Bây

giờ những ánh gương không còn bị lấp bởi bóng người nhấp nhô, gian
phòng như trần trụi, rơi vào cảnh rầu rĩ nặng nề. Và Henriette đột nhiên
ngồi phệch xuống một chiếc ghế, ngón tay run run xoắn chặt lấy chiếc mù
soa, lặp đi lặp lại giữa tiếng nức nở:

- Trời ơi! Sao tôi khổ đến thế này!

Anh đứng yên nhìn bà ta mấy giây. Rồi, thản nhiên, anh bỏ đi. Bà ta, còn

một mình, lặng lẽ khóc, trước đám ghim vung vãi trên bàn trang điểm và
sàn nhà.

Khi Mouret vào phòng khách nhỏ, anh chỉ thấy một mình Vallagnosc,

nam tước đã trở lại các bà. Vì thấy mình còn bị xúc động, anh ngồi xuống
chiếc trường kỷ ở cuối buồng; và bạn anh, thấy anh rã rời, thương tình đến
đứng sững trước anh để tránh cho anh những con mắt tò mò. Thoạt tiên, họ
nhìn nhau không nói năng gì. Rồi, Vallagnosc, hình như hứng lên trước cơn
bối rối của Mouret, cuối cùng hỏi bằng giọng cọt nhạo:

- Cậu vui nhộn đấy ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.