HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 394

bao la, im lặng, bí ẩn, dòng quảng cáo sặc sỡ của những biểu sơn. Anh mơ
ước đưa chúng đi xa hơn, tới những tỉnh lân cận, anh muốn nghe tiếng
chúng lăn trên khắp các ngả đường nước Pháp, từ biên giới bên này đến
biên giới bên kia. Nhưng bây giờ anh cũng chẳng muốn thăm đàn ngựa
cưng của anh nữa. Chinh phục thế giới như thế để làm gì, khi mà chỉ nhận
được tiếng không, vẫn không!

Bây giờ, buổi chiều, khi anh tới trước két của Lhomme, theo thói quen;

anh vẫn nhìn con số doanh thu mà viên thủ quỹ ghi vào mảnh thiếp cắm
vào cọc sắt để bên cạnh lão; hiếm thấy con số tụt xuống dưới mười vạn
phrăng, đôi khi nó lên đến tám chín mươi vạn, vào những ngay trưng bày
lớn: những con số đó không vang lên bên tai anh như một tiếng kèn nữa,
anh hối hận vì đã đến nhìn nó, anh mang theo một nỗi cay đắng, lòng căm
thù và khinh miệt đồng tiền.

Nhưng Mouret càng thêm đau đớn. Anh đâm ghen. Một buổi sáng, trong

phòng làm việc, trước cuộc họp, Bourdoncle dám nói với anh rằng cô bé
gian hàng may sẵn đó nhạo anh.

- Như thế nào? - Anh hỏi, mặt tái mét.

- Thế đấy! Cô ta có nhân tình ngay ở đây.

Mouret gượng cừời:

- Mình chẳng còn nghĩ tới cô ta nữa, anh bạn ạ. Anh cứ nói. Nhân tình, ai

đấy?

- Hutin, người ta cả quyết vậy, và cả một gã bán đăng-ten Deloche, cái

thằng cha to lớn ngốc nghếch ấy... Tôi không cam đoan gì, tôi không trông
thấy họ. Nhưng mà hình như nó chọc vào mắt ấy.

Một hồi im lăng. Mouret giả tảng thu xếp giấy má trên bàn anh, để che

giấu bàn tay run lên. Cuối cùng, anh nói mà không cần ngẩng đầu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.