HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 401

chỉ thấy nền trời, một khoảng trời phản chiếu trên mặt nước tù đọng của
kính, mây bay và da trời xanh thắm.

Đúng hôm đó, Deloche nói chuyện về Valognes.

- Khi tôi lên sáu, mẹ tôi dẫn tôi ngồi xe bò có mui đi chợ tỉnh. Cô biết,

đường dài tới mười cây số, phải đi từ năm giờ ở Bricquebec... Quê tôi thật
là đẹp. Cô có biết không?

- Ừ, ừ - Denise chậm rãi trả lời, mắt nhìn ra xa -Tôi có đến đó một lần,

nhưng lúc bấy giờ tôi còn nhỏ xíu... Những con đường, với bờ cỏ hai bên,
phải không? Và chốc chốc, những con cừu ghép từng đôi thả ra, kéo hai
đầu dây buộc chúng.

Cô lặng im, rồi vừa tiếp tục nói, vừa mỉm cười mơ hồ:

- Ở chỗ chúng tôi là những đường cái thẳng băng hàng bao nhiêu dặm,

giữa hai hàng cây có bóng mát... Chúng tôi có những đồng cỏ quây hàng
rào cao hơn tôi, ở đó thả ngựa và bò cái... Chúng tôi có một con sông con,
và nước rất lạnh, dưới những bụi rậm, ở một chỗ mà tôi biết rõ.

- Thì cũng như bên chúng tôi! Cũng như bên chúng tôi! - Deloche hoan

hỉ reo lên - Toàn là cỏ, mỗi người chiếm cứ một khoảnh có cây sơn trà và
cây du, cứ như ở nhà mình, mà xanh ơi là xanh, ồ! Màu xanh mà dân Paris
không có... Trời! Tôi đã vui chơi thỏa thích ở sâu trong con đường trũng,
phía tay trái từ cối xay đi xuống...

Và tiếng nói của họ hạ xuống, họ đứng mắt đăm đăm và đắm đuối trên

mặt hồ phơi nắng của lớp kính. Ảo ảnh dâng lên từ làn nước chói chang đó,
họ nhìn thấy những đồng cỏ mênh mông, xứ Cotentin lộng gió đại dương,
đẫm một làn hơi sáng loáng, nhuốm chân trời một màu xám tế nhị của tranh
thuốc nước. Ở bên dưới, dưới sườn nhà bằng sắt khổng lồ, trong gian tơ lụa
đang bán hàng nhộn nhịp, cỗ máy đang chuyển động; cả cửa hàng rung
tiếng dậm chân của đám đông, tiếng cập rập của nhân viên bán hàng, sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.