HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 406

- Quả thế, thưa ông - Cô dịu dàng trả lời - Tôi có lỗi là đã dừng lại

chuyện trò, và tôi xin lỗi ông về khuyết điểm đó... Chàng trai đó là người
đồng hương của tôi...

- Tôi tống hắn đi! - Anh la lên, tất cả niềm đau khổ đặt vào tiếng thét

giận đó.

Và, bàng hoàng, anh vượt ra ngoài vai trò giám đốc quở mắng một cô

bán hàng sai phạm luật lệ, anh văng ra những lời tàn tệ. Cô không biết xấu
hổ sao! Một cô gái như thế mà buông thả với một kẻ như vậy! Và anh đi tới
những lời kết tội tàn nhẫn, anh trách cô về chuyện Hutin, và những ai khác
nữa, với bao nhiêu lời dồn dập, khiến cô cũng không tự bào chữa được.
Nhưng anh đuổi tất, anh sẽ đá đít tống đi hết. Chuyện phân trần nghiêm
khắc mà anh ngẫm nghĩ định tiến hành khi đi theo Jouve, bây giờ biến
thành những lời tàn nhẫn của một cảnh ghen tuông.

- Vâng, những nhân tình của cô!... Người ta đã nói rõ, mà tôi thì ngu

xuẩn còn nghi ngờ... Chỉ có tôi! Chỉ có tôi!

Denise nghẹn ngào, hoang mang, lắng nghe những lời trách móc đó. Lúc

đầu cô không hiểu. Trời ơi, thế ra anh xem cô như một kẻ khốn nạn! Đến
một lời tàn ác hơn, cô lặng lẽ đi ra cửa. Và, vì anh làm cử chỉ ngăn cô dừng
lại:

- Thưa ông, xin ông để tôi đi... Nếu ông thật tin những lời ông nói, tôi

không muốn một giây phút nào ở lại cửa hàng này nữa.

Nhưng anh lao ra chắn phía cửa.

- Thì ít ra cô cứ cãi đi... Cô hãy nói điều gì đi.

Cô đứng thẳng người, im lặng như băng. Lâu mãi, anh dồn dập câu hỏi,

với mối phân vân mỗi lúc một tăng; và lòng tự tôn câm lặng của cô gái
trong trắng đó một lần nữa tưởng như sự tính toán khôn ngoan của một phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.