HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 423

- Ta lên mau - Baudu giật mình đứng dậy, nói -Cháu cố vui lên, đừng để

cho nó biết gì hết.

Chính ông ta, khi lên cầu thang, cũng chùi kỹ để xóa hết vệt nước mắt.

Vừa mở cửa ở gác một thì nghe thấy một tiếng nói yếu ớt, khẩn khoản, la
lên:

- Ôi! Tôi không muốn nằm một mình... Ôi! Đừng bỏ tôi một mình!... Ôi!

Tôi sợ nằm một mình...

Rồi khi trông thấy Denise, Geneviève bình tĩnh lại, mỉm cười vui mừng.

- Chị đến đấy!... Em chờ chị mãi, từ hôm qua. Em đã tưởng chị, chị cũng

bỏ em nốt!

Thật tôi nghiệp. Buồng cô gái nhìn ra sân, một gian buồng nhỏ với ánh

sáng nhợt nhạt. Lúc đầu bố mẹ đặt cô ở ngay buồng họ, nhìn ra phố; nhưng
cô kinh hoảng khi trông thấy hiệu Hạnh phúc các bà ở trước mặt, thế là họ
phải đưa trở về buồng cô. Ở đó, cô nằm dài, mỏng mảnh dưới tấm chăn,
đến nỗi người ta cũng chẳng cảm thấy có thân hình một con người nữa. Đôi
cánh tay gầy, hâm hấp nóng của những người bị lao, luôn luôn có cử động
tìm kiếm lo lắng mà vô ý thức; còn món tóc đen, nặng trĩu ưu tư, dường
như dày thêm lên với sức sống ngồn ngộn làm tiêu mòn bộ mặt tiều tụy, ở
đó thoi thóp trong sự thoái hóa cuối cùng một dòng họ dài mọc lên trong
bóng tối gian hầm của nền thương nghiệp cổ lỗ Paris.

Bấy giờ, Denise nhìn cô ta, thương xót đến xé ruột. Cô không nói, sợ

nước mắt lại chảy ra. Cuối cùng, cô thủ thỉ:

- Em đến đây ngay mà... Em có thể giúp chị điều gì? Chị gọi em... Chị có

muốn em ở lại đây không?

Geneviève thở hổn hển, hai bàn tay vẫn lần mò trong nếp chăn, không rời

mắt nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.