HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 438

nhăm, lụa của Gaujeann đã bị trận Waterloo [4] của nó. Từ hai tháng nay,
Robineau, đâm ra phải xoay xở, sống một cuộc sống địa ngục để tránh cuộc
tuyên bố vỡ nợ.

- Tôi đã trông thấy ông ấy qua quảng trường Gaillon. - Denise cuối cùng

khẽ nói, khi đã vào cửa hàng.

Bà Robineau, với nỗi lo lắng âm thầm khiến bà luôn luôn đưa mắt ra

ngoài phố, hăm hở nói:

- À, lúc nãy phải không?... Tôi đang đợi anh ấy, đáng lẽ đã phải về đây

rồi. Sáng nay, ông Gaujean tới, và cả hai người cùng đi.

Bà ta vẫn kiều diễm, tế nhị và vui vẻ; nhưng vì có mang sớm bà đã mệt

mỏi, bà càng hoảng hốt, bỡ ngỡ hơn bao giờ hết, trong những công việc
không hợp với bản chất đằm thắm của bà, mà nó lại xoay chiều khó khăn.
Như bà vẫn thường lặp lại, để làm gì những cái đó? Người ta chẳng thú vị
hơn với cuộc sống bình yên, trong một căn nhà nhỏ, mà chỉ ăn bánh mì hay
sao?

- Cô em thân mến, - Bà lại nói với một nụ cười ỉu xìu - chúng tôi chẳng

có gì để giấu cô... Việc chẳng ra sao, tội nghiệp nhà tôi chẳng còn ngủ được
nữa. Hôm nay nữa, cái ông Gaujean ấy lại hành hạ vì những phiếu chậm
thanh toán... Tôi ở nhà một mình, cảm thấy lo lắng đến chết...

Và bà ta định quay ra cửa, thì Denise hãm bà lại. Ở đằng xe cô vừa nghe

thấy tiếng ồn ào của một đám đông. Cô đoán người ta đã cáng tới, đám
người tò mò vẫn không chịu rời đi. Bấy giờ, cổ se lại không tìm thấy lời
yên ủi cần thiết, cô đành phải nói:

- Bà đừng lo, không có gì nguy hiểm ngay đâu... Vâng, tôi đã trông thấy

ông Robineau, ông ấy, gặp chuyện chẳng may. Người ta mang ông về đây,
bà đừng lo, bà ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.