HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 444

Lại một buổi sáng, cô hội ý với anh khi nghe tin Bourras bị ném ra đường,
và Baudu sắp đóng cửa hàng. Rồi sau bữa ăn sáng, cô ra đi với hy vọng ít
ra làm bớt đau khổ cho họ.

Ngoài phố La Michodière, Bourras đứng sững trên bờ hè, trước cửa nhà

lão, mà hôm trước người ta đã tống lão ra ngoài, nhờ một mánh khóe láu
cá, một sáng kiến của viên đại tung: Mouret là chủ các khoản nợ, anh vừa
dễ dàng xin được tuyên bố tay bán ô vỡ nợ, rồi với năm trăm phrăng anh đã
mua được quyền thuê nhà trong cuộc bán đấu giá; thành ra lão già bướng
bỉnh phải chịu lấy năm trăm phrăng để mất cái mà lão không muốn nhả ra
với mười vạn phrăng. Rồi thì, kiến trúc sư đến với một toán thợ phá nhà, đã
phải nhờ đến cảnh sát để tống lão ra ngoài. Hàng hóa đã đem bán, người ở
các buồng phải dọn đi; lão thì cứ khăng khăng bám lấy cái xó lão vẫn ngủ,
và người ta không dám đuổi lão, vì chút thương hại cuối cùng. Người ta
phá mái nhà ngay trên đầu lão. Những tấm đá đen nát đã được dỡ ra, trần
nhà đổ sụp, tường rạn nứt, thế mà lão vẫn ở lì đó, dưới những cột kèo trơ
trụi, giữa đống đổ nát. Cuối cùng cảnh sát đến lão mới chịu đi. Nhưng ngay
sáng hôm sau, lão lại xuất hiện trên bờ hè phía trước, sau khi qua đêm ở
một nhà chứa trọ bên cạnh...

- Cụ Bourras. - Denise dịu dàng nói.

Lão không nghe tiếng, con mắt nảy lửa của lão chằm chặp nhìn mấy

người phá nhà, mà nhát cuốc đã chạm tới bề mặt trước của căn nhà nát. Bây
giờ, qua những cửa sổ trống hoác, đã nhìn thấy phía trong nhà, những gian
buồng tiều tụy, cầu thang đen ngòm, ở đó từ hai trăm năm nay ánh nắng
không lọt tới.

- A ha! Cô đấy à. - Cuối cùng lão đáp, khi nhận ra cô - Bọn kẻ cướp tốn

công đấy nhỉ!

Cô không dám nói nữa, lòng xúc động vì cảnh tượng rầu rĩ thê thảm của

ngôi nhà cũ, mắt cô chẳng rời khỏi, những hòn đá mốc đang rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.