HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 447

- À! Phải đấy, - Ông sững sờ khẽ nói - chắc là ngôi nhà... Chú thấy đất

rung lên... Chú, sáng hôm nay thấy họ trên mái nhà, chú đóng cửa lại.

Và ông làm một cử chỉ mơ hồ, để nói ông không quan tâm đến những

điều ấy nữa. Mỗi lần ông trở lại trước két, ông nhìn cái ghế ngắn trống
không, cái ghế bọc nhung đã mòn mà vợ ông và con gái ông đã lớn lên ở
đó. Rồi, trong cuộc giậm chân bất tuyệt ấy, khi trở lại đầu kia, ông nhìn
những ngăn tối om trong đó vài tấm dạ đang mốc cho đến hết. Đó là ngôi
nhà góa bụa, những người thân của ông ra đi hết, việc buôn bán kết thúc
nhục nhã, duy còn ông đi dạo với tấm lòng đã chết và niềm kiêu hãnh bị
vùi dập, giữa những tai họa kia. Ông ngước mắt nhìn lên trần nhà đen tối,
ông lắng nghe im lặng dâng lên từ bóng tối của gian buồng ăn nhỏ, góc
thân mật của gia đình mà xưa kia ông yêu cả đến mùi mốc kín của nó.
Không còn một hơi thở trong căn nhà cổ lỗ, bước đi đều và nặng của ông
làm vang động những bức tường cũ, như thể ông giẫm trên nấm mồ những
niềm yêu thương của ông.

Cuối cùng, Denise khơi chuyện cô nói:

- Thưa chú, chú chẳng có thể ở mãi thế này được đâu. Chú phải quyết

định.

Ông trả lời mà vẫn không dừng chân:

- Cố nhiên, nhưng cháu bảo chú làm gì? Chú muốn bán hàng mà không

ai đến... Trời! Có ngày chú sẽ đóng cửa hiệu mà đi thôi.

Cô biết không còn phải lo một cuộc vỡ nợ. Những chủ nợ đã ưng thỏa

thuận với nhau, trước cái vận số cay nghiệt đó. Trả nợ hết, ông chú chỉ còn
cách ra đường mà ở.

- Nhưng rồi chú làm gì? - Cô khẽ nói, tìm lời dẫn dắt để đưa ra điều đề

nghị mà cô không dám nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.