HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 467

may đã vãn khách. Những đứa nhỏ, tuy cô vẫn gọi chúng như vậy, bây giờ
đã là những gã con trai lớn. Pépé, mười hai tuổi, đã vượt đầu cô, to lớn hơn
cô, vẫn ít nói và ưa mơn trớn, tính dịu dàng âu yếm trong chiếc áo học sinh
trung học, còn Jean thì, cả ngang, vượt chị hắn một cái đầu, giữ vẻ xinh con
gái, với bộ tóc hung phất phơ trước gió, của những công dân nghệ sĩ. Và cô
thì vẫn mảnh dẻ, không lớn hơn một con sơn ca, như cô nói, vẫn giữ uy tín
đăm chiêu của người mẹ với chúng, xem chúng như những đứa nhãi phải
chăm sóc, cài lại chiếc khuy áo redingote cho Jean để hắn khỏi có vẻ gã
chạy rông, chăm chú xem mù-xoa Pépé có sạch không. Hôm đó, khi thấy
mắt chú này muốn khóc, cô dịu dàng quở em.

- Em phải biết điều, em ạ. Không thể bỏ học mà đi. Bao giờ nghỉ hè, chị

sẽ cho đi. Em có muốn cái gì không, hả? Hay em ưng chị cho ít tiền.

Rồi, cô quay lại gã kia:

- Em nữa, em cũng thế, kích động nó, em làm nó tưởng bọn mình đi vui

chơi... Em cũng phải biết điều một chút mới được.

Cô đã cho thằng lớn bốn nghìn phrăng, một nửa số tiền dành dụm được;

để hắn lập gia đình. Thằng bé ở trường học, cô cũng phải tốn phí nhiều cho
nó, tất cả tiền bạc của cô là dành cho chúng, như xưa. Chúng là lý do duy
nhất để cô sống và làm việc, là vì cô lại thề sẽ không bao giờ lấy chồng.

- Thôi đây - Jean lại nói - Trước hết, trong gói nay, có chiếc bành-tô màu

hạt dẻ nhạt mà Thérèse...

Nhưng hắn ngừng lại, và Denise quay lại xem cái gì làm cho hắn e ngại,

thì thấy Mouret đứng đằng sau chúng. Đã một lúc, anh nhìn cô làm nhiệm
vụ người mẹ nhỏ, giữa hai gã, mắng chúng và ôm hôn chúng, xoay chúng
như những chú bé mà người ta thay quần áo cho. Bourdoncle đứng tách ra
làm ra vẻ quan tâm đến việc bán hàng mà không rời mắt cảnh đó.

- Các em cô đấy phải không? - Mouret hỏi, sau một phút im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.