HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 82

Mouret vẫn đứng giữa năm người đàn bà, mỉm cười, quan tâm đến cái

mà họ quan tâm. Anh cầm lấy cái quạt, ngắm nghía; và anh sắp sửa phát
biểu thì người ở mở cửa, báo:

- Bà Marty.

Một người đàn bà gầy bước vào, người xấu xí, mặt rỗ chằng chịt, ăn mặc

một cách lịch sự kiểu cách. Trông bà ta khó đoán được tuổi, bà ba nhăm
nhưng khi thì tưởng đến bốn mươi khi chỉ mới ba mươi, tùy theo cái bệnh
sốt tâm thần nó tác động ở bà. Tay phải bà đeo cái túi da đỏ mà bà không
rời ra.

- Thưa bà chị, - Bà nói với Henriette - bà tha lỗi cho em được đeo cái túi

này... Bà chị tưởng tượng khi tới đây thăm bà chị, em có rẽ vào hiệu Hạnh
phúc các bà, mà vì em lại mua sam đủ thứ nên em không muốn để túi lại
dưới xe, sợ mất cắp.

Nhưng bà vừa trông thấy Mouret, bà liền vừa cười vừa nói tiếp:

- A ha! Thưa ông, chẳng phải là tôi muốn quảng cáo cho ông đâu, vì tôi

không biết ông có mặt ở đây... Quả thật ông đang có những đăng-ten tuyệt
vời.

Thế là người ta, quên mất chiếc quạt mà Mouret đặt xuống một chiếc bàn

tròn. Bây giờ mấy bà tò mò muốn biết bà Marty đã mua những gì. Ai cũng
biết bà ta tiêu pha như điên, không cưỡng lại được sự cám dỗ, bà thì đoan
chính rất mực, không thể sa ngã trước một nhân tình, nhưng lập tức mềm
yếu, mê mệt trước bất cứ một rẻo vải nào. Là con gái một viên chức nhỏ,
bây giờ bà đang làm phá sản chồng bà, giáo viên lớp năm trường trung học
Bonaparte đang phải chạy vạy dạy tư thêm để nhân đôi số lượng sáu nghìn
phrăng, để bù đắp vào ngân sách gia đình cứ mỗi ngày một tăng. Lúc này
bà không mở chiếc túi mà bà kẹp ở đầu gối, bà kể chuyện con gái bà là
Valentine, mười bốn tuổi, một trong những món trang sức thân yêu nhất của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.