HOÀI NIỆM - Trang 121

được em? Em nói! Nói!”.

Thực ra thì cảnh tượng này hẳn rất nực cười. Người đàn ông cao lớn lại

giống như một con gấu không đuôi dán chặt lấy người cô gái, nhìn giống
như đang làm nũng, ăn vạ, chẳng có chút khí chất lạnh lùng, bá đạo nào của
nam chính thâm tình.

Nhưng Phùng Nhất Nhất bị anh ôm chặt như thế, những phẫn nộ không

cam lòng thậm chí là … ấm ức trong lời nói của anh đã đánh thẳng vào trái
tim cô.

Cô thấy đau lòng.

“Là anh!” , cô ngoảnh đầu giọng nhẹ nhàng nói, “Gặp được anh ở độ tuổi

đẹp nhất… mới coi như không phụ lòng mình”.

Dẫu chỉ là một câu trong lời bài hát, nhưng Tạ Gia Thụ còn vui hơn

nhiều khi được gọi là “anh rể” , anh cứ như uống phải thuốc cười với liều
lượng gấp đôi, suốt buổi tối khóe miệng không thể khép lại.

Anh hứng chí tăng vọt đi dạy đám trẻ cách gọi rượu, cách pha chế các

loại rượu, còn đích thân ra trận, chơi trò chơi cùng họ. Lúc chơi oẳn tù tì
phạt rượu, một mình anh chiến đấu với mười lăm người, hạ gục mười một
người, một người còn lại sợ quá chạy mất dạng.

Anh cũng uống nhiều rồi.

Bố trí ổn thỏa cho đám thanh niên say lảo đảo xiêu vẹo, lúc hai người trở

về đã là hơn chín giờ tối. Trên đường đi, Tạ Gia Thụ buông người ngồi
phịch xuống ghế hát, hát đi hát lại câu: Gặp được em ở độ tuổi đẹp nhất, coi
như không phụ lòng chính mình… Cuối cùng thì anh cũng đã đợi được em
rồi!

Như băng đĩa tua đi tua lại, Phùng Nhất Nhất nghe đến sắp nôn ra rồi.

Bắt anh ngậm miệng, anh lại càng hát to hơn, cô không tài nào chịu nổi nữa,
định đưa tay bịt chặt miệng anh nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng
kéo, khiến cô đổ cả lên người anh. Anh cong môi lên đòi hôn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.