HOÀI NIỆM - Trang 123

Tạ Gia Thụ âm mũi hơi nghẹt đặc, chỉ “ừm ừm” vài tiếng, hệt như miếng

dán dính chặt lấy cô, ôm hôn rồi sờ soạng, bộ dạng vừa thỏa mãn lại vừa
không thỏa mãn. Nếu phía sau anh mà có một cái đuôi, lúc này nhất định sẽ
ngoe nguẩy, phần phật rồi.

Trong lúc hỗn loạn, Phùng Nhất Nhất giận quá hóa liều, hung hăng nhéo

một cái, Tạ Gia Thụ kêu thảm.

Hỏng rồi! Phùng Nhất Nhất không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như

vậy, vội vàng dìu người đã ngã rạp sang một bên dậy, “Tạ Gia Thụ? Tạ Gia
Thụ?”.

Ôm “cái đuôi” ngã ra đó, Tạ Gia Thụ len lén mở mắt, nhanh chóng đưa

tay túm lấy cổ áo cô. Anh vừa kéo, Phùng Nhất Nhất đã hét lên một tiếng
chói tai, khuôn mặt úp sụp vào giữa hai chân anh.

Chuyện này quả thực là… Phùng Nhất Nhất khóc không ra nước mắt,

muốn bò lên, lại bị Tạ Gia Thụ cười ha hả ấn đầu xuống.

Phùng Nhất Nhất tức đến toàn thân phát run, “Anh mau thả em ra!”.

Khoảng cách gần như vậy, luồng điện nào đó chạy dọc thân theo từng

chuyển động rồi phóng mạnh ra ngoài. Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc cô,
không ngờ lúc này lại chơi lại mình một vố. Tạ Gia Thụ thở hắt ra, vội vàng
ôm cô lên.

Lúc này, sắc mặt anh đã thay đổi, ôm cô vào lòng, có chút cay đắng

nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Trong xe tối lờ mờ, anh lại thất lễ như thế, Phùng Nhất Nhất đâu còn lo

lắng được đến sắc mặt của anh. Bị anh ôm lấy, cô liền đánh vào tay anh,
vùng vẫy nhào ra ngoài. Tạ Gia Thụ ghì cô lại, giọng nói vừa chất chứa đau
đớn vừa khoái chí, trầm thấp vang lên bên tai, “Em đừng động đậy nữa…
đừng động đậy nữa! Anh có lời muốn nói với em!”.

Giọng điệu của anh nghiêm túc, Phùng Nhất Nhất dừng lại, miễn cưỡng

ngồi trên đùi anh, run rẩy thẳng lưng lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.