HOÀI NIỆM - Trang 177

Tên “biến thái” lồm cồm ngồi dậy, vung tay ném thuốc thoa ngoài da lên

bụng cô, trừng mắt nói: “Anh biến thái? Biến thái mà còn bôi thuốc cho
em?”.

Phùng Nhất Nhất liếc một cái, là thuốc bôi tiêu viêm, mặt cô càng đỏ, cố

cãi, “Biến thái giở trò!”.

Tạ Gia Thụ tóc tai rối bời ngồi đó nhìn cô, sau khi nghe xong, hai con

ngươi tối sậm, cười xấu xa, “Giở trò thế nào em còn nhớ không? Biến thái
có khiến em thoải mái không?”.

Anh vừa nói vừa luồn một tay vào trong chăn, Phùng Nhất Nhất vội vàng

thu chân. Sau cử động này, cô mới phát hiện toàn thân mình đau nhức ê ẩm.
Cô ôm vai, nhìn cơ thể mình, ngoài những chỗ mắt không nhìn thấy ra, còn
lại đều rải rác những vết đỏ mập mờ.

Phùng Nhất Nhất thở hắt ra một hơi.

Tạ Gia Thụ nhạy bén phát hiện ra, liền nằm xuống kéo người không tình

nguyện vào lòng, khẽ nói, “Đêm qua anh không biết kiềm chế, lần sau sẽ
không thế nữa đâu…”.

Phùng Nhất Nhất đương nhiên không dám nói những lời đại loại như

“không có lần sau” để chọc anh, nhưng trong lòng vẫn thấy chua chát. Cô
uể oải không buồn nói chuyện. Tạ Gia Thụ lại hiếm khi nhẫn nại như lúc
này, cất giọng dịu dàng không ngừng dỗ dành cô.

Giọng nói đàn ông vào buổi sáng sớm có hơi khàn khàn, nghe vô cùng

dịu dàng, dỗ dành khiến Phùng Nhất Nhất rơi nước mắt. Cô đưa tay lên gạt
lệ, anh nắm lấy tay cô, áp vào ngực mình, hôn lên nước mắt của cô.

“Sao vây? Em hối hận à?” , trong giọng nói đượm chút đắng chát.

Anh túm lấy tay Phùng Nhất Nhất, cô cọ vào mặt vào cằm anh, âm mũi

ngào ngạt, do dự nói, “Không phải… em cũng không biết là cảm giác gì…
lần đầu tiên”.

“Ai mà không phải….” , Tạ Gia Thụ khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.