HOÀI NIỆM - Trang 179

Lúc xuống xe, cô nghiêng người hôn lên má anh, khẽ nói, “Anh lái xe

cẩn thận chút nhé! Uống ít cà phê thôi, đừng uống rượu!”.

Người được vỗ về nào đó cuối cùng cũng quay mặt lại, nhìn thẳng vào

cô, nhưng giọng nói vẫn không được tốt cho lắm, “… Lắm lời!”.

Phùng Nhất Nhất cũng không so đo với anh, hé miệng cười, tháo dây an

toàn rồi xuống xe.

Cô đang mở cửa xe thì bị anh kéo lại. Nụ hôn nóng bỏng mang theo xúc

cảm mãnh liệt bắn ra từ bốn phía, cổ họng của Tạ Gia Thụ có chút khàn
khàn, “Tối anh vẫn đến đón em đấy!”.

Phùng Nhất Nhất bị anh hôn đến choáng váng, lúc này chỉ thấy ngực

mình nóng đến muốn tan chảy. Tay cô xoa nhẹ lên gương mặt gần trong
gang tấc của anh, mặt nóng bừng “ừm” một tiếng.

Giờ thì Tạ Gia Thụ đã vui vẻ trở lại, để cô xuống xe trong lưu luyến, bịn

rịn. Nhìn cô bước vào hành lang anh mới quay đầu xe, vội vã đến văn
phòng.

Phùng Nhất Nhất lấy chìa khóa mở cửa, rón rén bước vào. Lúc này cha

Phùng hẳn vẫn đang ngủ, mẹ Phùng chắc đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Nhưng đáng tiếc, hôm nay mẹ Phùng định làm sủi cảo đưa đến trường

cho con trai, bởi vậy, sáng ra bà không đi tập luyện mà đi chợ mua thức ăn.
Đúng lúc Phùng Nhất Nhất rón ra rón rén vào phòng thì đụng phải mẹ
Phùng đang từ phòng bếp đi ra.

“Ủa! Sao con lại từ bên ngoài vào vậy hả?” , mẹ Phùng kinh ngạc hỏi.

Phùng Nhất Nhất hốt hoảng đến mức huyết mạch toàn thân đều ngừng

lưu thông, “Con…” , cô lắp ba lắp bắp, đầu óc trống rỗng.

Mẹ Phùng nhìn bộ dạng đí của cô càng hoài nghi. Bà nghĩ lại, hơn mười

giờ tối hôm qua vốn định gọi điện thoại hỏi tại sao cô còn chưa về nhà, sau
đó Nhất Phàm gọi điện thoại nói muốn mang ít sủi cảo cho bạn học ngoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.