HOÀI NIỆM - Trang 201

Tử Thời nói, Tạ Gia Thụ là món quà bù đắp lại tất cả những bất hạnh

trước đó mà ông trời dành cho cô. Phùng Nhất Nhất luôn vững tin, Tạ Gia
Thụ là sự bù đắp của cô.

Tạ Gia Thụ là nguồn sức mạnh của cô, là nơi lui về của cô. Tạ Gia Thụ

khiến cô không còn sợ hãi sinh lão bệnh tử, khiến cô trở nên dũng cảm và
thành thật.

“Phùng Nhất Nhất!” , nghe thấy lý do này, Thẩm Hiên thật không thể

nhẫn nhịn thêm được nữa, “Em biết anh là một bác sĩ không vậy? Nếu em
mắc bệnh nặng, dù cho Tạ Gia Thụ có muốn cứu em, cậu ta cũng phải cầm
tiền đến cầu xin anh!”.

Phùng Nhất Nhất chẳng thể kìm được tiếng khóc, vừa cười vừa lau nước

mắt, nói, “Em biết chứ… nhưng em đã không còn sợ chết nữa rồi”.

Có thể được Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi toàn tâm toàn ý yêu

thương, Phùng Nhất Nhất đã không còn sợ chết nữa bởi vì chẳng còn gì
đáng để nuối tiếc cả.

Anh tốt như thế, nhưng tại sao không đến để yêu em khi em hai mươi

tuổi?

Thẩm Hiên sững sờ cả người.

Đúng vậy, không phải anh thua bởi Tạ Gia Thụ, thật ra là thua bởi thời

gian,

“Bỏ đi…” , anh day day hàng lông mày, đầu đau như búa bổ, nói, “Thật

ra người anh từng ngủ cùng chắc chắn nhiều hơn em. Anh thật sự không để
bụng chuyện em cùng Tạ Gia Thụ qua đêm. Nhưng em lại ngủ cùng người
đàn ông khác trong giai đoạn anh đang theo đuổi, điều này đả kích lòng tự
tôn đàn ông của anh”.

Phùng Nhất Nhất không tiếp lời, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói, “Anh đưa

em đến nhà Tử Thời đi, hoặc là tìm cho em một khách sạn”.

Thẩm Hiên nhéo mặt cô, bất đắc dĩ nói, “Tử Thời hiện giờ được hưởng

đãi ngộ cấp bảo vật quốc gia. Thịnh Thừa Quang nâng niu trên tay sợ rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.