HOÀI NIỆM - Trang 205

Đêm nay, trong phòng khách nhà Thẩm Hiên, Phùng Nhất Nhất ngủ rất

say. Buổi sớm, mặt trời chiếu vào khung cửa sổ không kéo rèm, cô mở mắt
trong ánh vàng rực rỡ, bỗng chốc quên luôn cả việc ngày hôm qua mình đã
gặp phải những chuyện gì.

Bên này cô vừa có động tĩnh, Thẩm Hiên đã đi đến, gõ cửa nói, “Nhất

Phàm tìm em, nói điện thoại của em tắt máy”.

Không phải là tắt máy, mà là bị cô đập nát trong cơn thịnh nộ rồi. Giờ

nhớ lại bộ dạng điên cuồng đập vỡ điện thoại của mình ngày hôm qua,
Phùng Nhất Nhất chỉ cảm thấy đúng là vừa nực cười vừa thảm thương. Lúc
cô chạy ra mở cửa, gương mặt đã mang theo ý cười quái dị khiến Thẩm
Hiên nhìn mà thoáng chốc sững sờ.

Lúc nói chuyện, Phùng Nhất Phàm rõ ràng cố nén giọng, “Chị! Chị mau

về nhà đi!”.

Giọng điệu của cậu sốt sắng như đang nói sau lưng người khác, Phùng

Nhất Nhất hỏi, “Có phải cha biết rồi không?”.

“Cha đến nhà bác rồi, còn chưa về” , Phùng Nhất Phàm lo lắng không

yên, nói, “Chị mau về nhà đi! Tạ Gia Thụ đứng ngoài nhà mình cả đêm
đấy!”.

Trong phút chốc, Phùng Nhất Nhất giống như bị điện giật, gai ốc toàn

thân chen nhau mọc ra ngoài, trong đầu khiếp sợ, đau đớn, ngọt ngào, bực
tức, khó hiểu… hết thảy cảm xúc đan xen phức tạp, ngôn ngữ hoàn toàn
không thể miêu tả được tâm tình của cô lúc này.

Buổi tối hôm qua, lúc cô cần đến anh nhất thì một người con gái nhận

điện thoại của anh, tưởng cô là một người con gái khác, còn nói người đó là
vị hôn thê của anh.

Còn trong đêm cô ngủ say ở nhà của một người đàn ông khác, anh lại

đứng trước cửa nhà cô cả đêm.

“Chị về ngay đây!” , Phùng Nhất Nhất thấp giọng, hớn hở nói xong,

hành lý cũng không lấy mà nhào nhào đầu ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.