HOÀI NIỆM - Trang 207

Thật ra, trước kia anh cũng từng có xích mích với mẹ Phùng. Lần

nghiêm trọng nhất ấy cũng là mẹ Phùng tống cổ anh ra khỏi nhà, nhưng bà
không đánh, mà chỉ ném đồ anh tặng ra ngoài. Ngày đó, Tạ Gia Thụ đập nát
những hộp đồ mang biếu ngay bên ngoài cửa nhà họ, sau đó vênh váo,
nghênh ngang rời đi.

Lần này anh không như thế, mẹ Phùng đánh, anh đưa tay lên che mặt,

mặc cho chổi lau đầy bụi đất rơi trên người mình, lại còn rất đau nữa.

Phùng Nhất Phàm nghe thấy giọng nói, vội vàng đến kéo mẹ mình. Tạ

Gia Thụ bỏ tay xuống, không quan tâm bộ dạng chật vật của bản thân, bình
tĩnh hỏi Phùng Nhất Phàm, “Chị của cậu đi đâu rồi?”.

“Liên quan gì đến anh! Cút!” , mặc dù Phùng Nhất Phàm kéo mẹ Phùng

lại, nhưng không có nghĩa là cậu thích Tạ Gia Thụ.

“Cậu có thể không nói cho tôi biết, nhưng cậu phải đảm bảo an toàn cho

cô ấy” , Tạ Gia Thụ lạnh lùng nói, “Tôi cũng có một người chị gái. Nếu chị
ấy bị đuổi ra khỏi nhà thế này, tôi sẽ không co rúc ở nhà mặc kệ chị ấy như
cậu”.

“Sao tôi lại mặc kệ chị ấy hả?” , chàng trai trẻ mặt đỏ tía tai, rít gào, “Nói

cho anh biết nhé, chị gái tôi rất an toàn! Tôi đã gọi điện thoại kêu người đi
đón chị ấy từ lâu rồi!”.

Phùng Nhất Phàm gào xong liền hối hận.

Tạ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Phùng quẳng cán chổi đi, xách tai con trai.

Trong lúc hai mẹ con họ lôi kéo nhau như gãi ngứa, anh bỏ lại một câu,

“Tôi đợi cô ấy ở bên ngoài” , rồi chẳng thèm quay đầu lại mà bỏ đi.

Đứng đó thoắt cái đã qua một đêm, anh không quấy rầy người nhà họ

Phùng, đứng mệt thì dựa vào tường một lát.

Lúc Phùng Nhất Nhất vội vã trở về, thì thấy có một người đang dựa vào

bức tường ngoài cửa nhà mình. Hành lang cổ xưa không có nhiều ánh sáng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.