HOÀI NIỆM - Trang 270

Thật ra, năm đó anh đi Mỹ cũng là bởi mất đi Phùng Nhất Nhất, cảm

thấy giữa hai người không còn hy vọng, thậm chí lúc đó còn oán hận hơn
bây giờ. Tạ Gia Thụ của ngày ấy từng cho rằng, cả đời này không muốn gặp
lại Phùng Nhất Nhất nữa, hoặc là khi áo gấm về làng sẽ khoe khoang một
phen trước mặt cô, sau đó cả đời này không gặp lại nữa.

Thật ra, đơù này không gặp chẳng phải đồng nghĩa với việc cô sẽ biến

mất trong thế giới của anh sao? Vậy có gì khác biệt với hiện tại đây?

Tại sao hiện giờ anh lại cảm thấy cái chết đang gần kề mình hơn bất cứ

thời khắc nào của ngày đã qua vậy?

Tạ Gia Thụ như đang lung lay trên chỗ đứng vừa rộng lớn vừa hư ảo,

nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm, càng cận kề điểm giới hạn, anh lại cành thấy
nhẹ nhõm.

Cô không trở về nữa thì có sao? Cô ở đâu, anh sẽ đến đó tìm cô.

Điện thoại của Từ Thừa Kiêu đã cắt đứt mạch suy nghĩ điên rồ của Tạ

Gia Thụ.

Đối với Tạ Gia Thụ mà nói, trong giờ phút này, nghe được giọng nói

sang sảng của ngài Kiêu chẳng khác nào nghe được nhạc tiền*, “Sự tình có
chút manh mối rồi! Trần Dịch Phong đưa người tới, tôi đã hỏi qua, tên tài
xế mua đồ ăn cắp đó nói chuyện có khẩu âm, có lẽ là người đến từ thành
phố C”.

(*) Ý thơ trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị: Chăng khác nào nghe

được nhạc tiên, tai bỗng khoan khoái.

Tạ Gia Thụ ngồi thẳng người, anh sáng trong mắt anh khiến cả xe sáng

thêm vài phần, “Ngài Kiêu! Cám ơn nhiều!”.

“Khách sáo gì chứ! Bên này tôi đã tìm Lý Nham ở thành phố C, anh ta sẽ

phái người đi tìm giúp chúng ta. Ngoài ra…” , Từ Thừa Kiêu chỉ nói tới
đây.

“Tôi hiểu! Giờ tôi sẽ đi bàn bạc với anh Thừa Quang và mọi người”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.