HOÀI NIỆM - Trang 271

Lúc này, tại một kho hàng bên ngoại ô thành phố G, một đám người

không hề hay biết bản thân sắp bị bại lộ, đang tụ tập một chỗ ăn hạt dẻ rang
đường vừa mua.

Giọng nói hào hùng đã gọi cho Trịnh Phiên Nhiên kia là của một người

đàn ông râu rậm, khuôn mặt bực bội phun ra vỏ hạt dẻ, chửi rủa, “Chết tiệt!
Sao lại có thể kêu chúng ta giết con tin ? Còn có nhân tính không vậy?”.

Sau này, anh các người còn có thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa nữa hay

không hả?

Thủ hạ ngồi chồm hỗm bên cạnh Râu Rậm cũng rầu rĩ, miệng nhai hạt dẻ

thơm phưng phức, phát âm không rõ, “Lão Đại, theo anh thấy, có phải
chúng ta bắt nhầm người rồi không?”.

“Không thể nào!” , Râu Rậm cho một hạt dẻ vào miệng, nhai tóp ta tóp

tép, “Không phải cấp trên đã nói rất rõ ràng rồi sao? Vị hôn thê của Tạ Gia
Thụ mà! Không phải chúng ta tận mắt thấy hai người họ qua đêm à? Lúc
sáng đi ra còn thân mật nữa cơ mà, đi thang máy mà cô gái còn bắt chàng
trai trẻ ôm nữa cơ”.

“Ối!” , Bọn thủ hạ phát ra giọng điệu chê bai không chịu nổi.

Râu Rậm cười hì hì, rồi lại phun vỏ hạt dẻ, đưa ra kết luận, “Chắc chắn

không phải cùng một mẹ sinh ra. Ân oán của nhà quyền thế gì gì đó…”.

Bọn thủ hạ ngồi chồm hỗm thành một hàng, vừa ăn hạt dẻ vừa gật đầu

răm rắp.

“Bảo chúng ta mời cô ta ra ngoài cho khuây khỏa hai ngày, không được

đánh, không được bỏ thuốc, đến dây thừng cũng không cần dùng. Chậc
chậc! Nếu không phải cô Trịnh có thái độ đúng mực, độ phối hợp cao, việc
này đúng thật là không dễ làm” , nói tới đây, , Râu Rậm rất ấm ức cũng rất
vui mừng cho tiếp hai hạt dẻ to vào miệng, “Các người nói xem, chúng ta
khó khăn lắm mới có một mối làm ăn, sao có thể cứ như vậy mà thả người
được, phải vậy không? Quá bằng cho cô ta nuốt không bao nhiêu bữa ăn
như vậy à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.