HOÀI NIỆM - Trang 273

“Ui da!” , cậu ta xấu hổ xoa hai tay vào nhau, “Lần đầu tiên tôi ra ngoài

làm việc, nghiệp vụ vẫn chưa thành thạo …ha!”.

Phùng Nhất Nhất sắp khóc rồi, khẩn nài cậu ta, nói, “Vừa rồi, tôi thật sự

không nghe thấy gì cả. Anh cứ coi như tôi không nghe thấy gì được
không?”.

Tôi biết anh từ đâu tới, cho nên dù sau này khi tôi ra ngoài cũng sẽ

không nói với cảnh sát bất kỳ manh mối nào đâu. Đừng giết tôi!

Má Lúm Đồng Tiền thấy cô sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng xua

tay an ủi, bảo không sao!

“Cô đừng sợ!” , Má Lúm Đồng Tiền rất chân thành nói, “mặc dù không

được tiền chuộc, nhưng chúng tôi cũng sẽ không làm hại đến cô”.

Lúc này, Phùng Nhất Nhất mới ngớ người, vội vàng hỏi, “Sao lại không

được tiền chuộc? Các anh liên lạc được… rồi sao?”.

Má Lúm Đồng Tiền nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, gật đầu, “Liên

lạc được rồi, nhưng… ôi, người có tiền còn keo kiệt hơn chúng ta”.

Phùng Nhất Nhất nặng nề thở hắt ra một hơi!

Suy nghĩ đầu tiên đương nhiên là không dám tin, đó là Tạ Gia Thụ đấy!

Nhưng khi lấy lại phần nào bình tĩnh, cô lại nghĩ: Đúng rồi, đó là Tạ Gia

Thụ, người coi cô là đồ “dâng đến tận cửa, không ngủ cũng phí”.

Phùng Nhất Nhất cúi đầu, không phân biệt ra biểu cảm trên gương mặt

mình là cười lạnh hay muốn khóc.

Người bỗng thay lòng đổi dạ, cớ sao lại nói tình người dễ đổi thay.

Từ lúc bị đưa tới nơi này đến giờ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt

vọng.

Tựa hồ như huyết dịch toàn thân không còn độ ấm mà trở nên lạnh ngắt,

thậm chí, Phùng Nhất Nhất còn nghe thấy âm thanh chúng đang chậm rãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.