HOÀI NIỆM - Trang 284

toàn, chỉ là tiền xăng dầu có chút đắt đỏ, anh xem… có phải nên chi trả
thích đáng cho chúng tôi chút không?”.

Tạ Gia Thụ giọng điệu sảng khoái nói, “Anh giết con tin đi!”.

Sau đó ném điện thoại cho ngài Kiêu đang đi tới, còn mình thì kéo Phùng

Nhất Nhất lên xe.

Vết thương trên tay Tạ Gia Thụ mới chỉ được cầm máu. Hai bác sĩ vốn

tưởng anh chỉ hôn một lát cho đỡ thèm rồi có thể tiếp tục xử lý vết thương,
ai ngờ anh hôn mãi mà vẫn chưa thỏa mãn, còn kéo người ta bỏ chạy. Viện
trưởng Thẩm trưng ra vẻ mặt thâm trầm nhìn đi nơi khác, hai bác sĩ cuống
cuồng đuổi theo Tạ Gia Thụ.

Giờ phút này, Tạ Gia Thụ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện gắp

mảnh thủy tinh trên cánh tay. Anh vội ném lại một câu “Về bệnh viện làm
tiếp!” rồi để hai bác sĩ đứng bên ngoài cửa xe.

Vừa lên xe, chỉ còn lại hai người là Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất, Tạ

Gia Thụ không thể chờ đợi thêm nữa, anh vội ôm lấy cô.

Lúc Tạ Gia Thụ ôm Phùng Nhất Nhất bao giờ cũng vô cùng nóng bỏng.

Anh dang rộng hai tay, lồng ngực dán chặt vào cô, giữa hai người không có
chút khe hở.

Lòng dạ thỏa mãn ôm lấy cô, Tạ Gia Thụ ngọ nguậy đầu chà xát, cổ

họng phát ra tiếng rầm rì mơ hồ.

Phùng Nhất Nhất bị anh ôm, cả người mềm nhũn, nỗi hoảng sợ và bất an

kìm nén trong hai ngày qua bỗng trỗi dậy, cô run rẩy trong lòng anh.

“Gia Thụ…” , Phùng Nhất Nhất không kìm được lại khóc.

“Ừm! Anh ở đây!” , Tạ Gia Thụ vô cùng hưng phấn.

Phùng Nhất Nhất khóc lí nhí, nghĩ lại mà thấy sợ, cô nói, “Em tưởng

rằng anh sẽ không đến…”.

Cô tưởng rằng mình bị vứt bỏ, thậm chí còn tưởng rằng, rất nhanh thôi,

mình sẽ chết. Thời khắc Tạ Gia Thụ xuất hiện trước cánh cửa, cô dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.