HOÀI NIỆM - Trang 329

Lảo đảo bước hai bước, anh cắn răng ôm vết mổ trên bụng, không quay

đầu nhìn mà đi thẳng về phòng.

Phùng Nhất Nhất bị anh đẩy ngã dưới nền, một hồi lâu không thể đứng

dậy, cô vùi đầu vào gối, co người ngồi trên nền đất.

Thẩm Hiên đứng bên lan can sân thượng, lặng lẽ nhìn cô từ nãy tới giờ.

Ánh vàng rực rỡ của buổi chiều tà khoác lên người cô, đẹp đến rung động
lòng người. Nhưng dáng vẻ cô lại đáng thương hệt như một con thú nhỏ bị
người ta ruồng bỏ.

Điếu thuốc trong tay Thẩm Hiên vừa châm lên thì hai người họ đến. Lúc

này, điếu thuốc đã cháy hết. Thẩm Hiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng,
quẳng điếu thuốc còn chưa kịp hút một lần đi, nhấc chân tiến về phía Phùng
Nhất Nhất.

Tiếng bước chân khiến Phùng Nhất Nhất giật mình. Cô hoảng hốt ngẩng

đầu lên, thậm chí còn không kịp lau những giọt nước mắt đang nhòe nhoẹt
trên khuôn mặt.

Thẩm Hiên đã kịp nhìn rõ cảm giác mất mát ẩn giấu trong đôi mắt cô.

Cô cứ tưởng, Tạ Gia Thụ quay lại.

Giả dụ trong tình huống này, Tạ Gia Thụ quay lại, phải chăng cô lại có

thể bất chấp hết thảy để quên mình thêm một lần nữa?

Thẩm Hiên thầm trách cô ngốc nghếch, anh ngồi xổm xuống, đặt tay lên

đỉnh đầu cô như vuốt ve chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

“Cô bé” , anh cười, dịu dàng nói, “Hay là em đi theo anh đi”.

Phùng Nhất Nhất mệt mỏi cụp mắt, vùi xuống, lắc đầu.

Thẩm Hiên tiếp tục vỗ về, sự vỗ về an ủi rất đỗi dịu dàng. Ánh chiều tà

đẹp đẽ rọi vào, mắt anh sáng lấp lánh rung động lòng người.

Anh nói với cô gái đang vùi đầu vì đau lòng, “Em có dũng cảm rời xa

cậu ấy mà không có dũng cảm đi theo anh sao? Hãy tin anh, cùng anh rời
khỏi, sẽ không tồi tệ bằng việc một mình em ở lại đây đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.