HOÀI NIỆM - Trang 332

Phùng Nhất Phàm bị tiếng khóc như điên của chị dọa cho sợ hãi, vội

vàng nói, “Chị và Tạ Gia Thụ chia tay rồi”.

“Ôi...” , mẹ Phùng vẻ như có chút nuối tiếc, nhưng nhiều hơn lại là thở

phào. Vỗ vỗ vai chồng, bảo ông tiếp tục vào trong nấu ăn, bà đi đến bên con
gái, nói, “Được rồi, được rồi, xem con khóc lóc như thể mẹ chết không
bằng ấy... Đây cũng coi như chuyện tốt. Con sớm cắt đứt với nó cũng tốt,
tuổi của con không còn trẻ trung gì nữa rồi”.

Lời của mẹ Phùng thật vô tình, cũng thật đương nhiên, nhưng mỗi câu lại

khảm vào trái tim Phùng Nhất Nhất.

Ngẫm nghĩ, Tử Thời còn nhỏ hơn cô ba tuổi, nhưng giờ đã mang thai

đứa thứ hai, con gái cô ấy cũng đã học tiểu học. Cô hai mươi tám tuổi đầu,
lại vừa được cứu thoát từ một vụ bắt cóc. Trước đó, cô lại nghiệm ra, cái
gọi là trùng phùng sau bao tháng ngày xa cách, chẳng qua chỉ là gặp dịp
mua vui.

Cô đã không còn muốn truy cứu xem rốt cuộc Tạ Gia Thụ có cưới mình

hay không, thậm chí còn không muốn xem xét đến cùng tình yêu của anh.

Tạ Gia Thụ, cái tên này mãi mãi là tình cảm tươi đẹp nhất, dữ dội nhất

trong cuộc đời Phùng Nhất Nhất, nhưng cũng là khởi nguồn của mọi sự hỗn
loạn và thiếu an toàn trong sinh mệnh cô.

Tạ Gia Thụ, anh đến từ một đại gia tộc lớn mạnh, anh có trách nhiệm

nặng nề của mình, tương lai của anh có rất nhiều con đường phải đi. Còn
Phùng Nhất Nhất cô không dám tưởng tượng những gian nan hiểm trở trên
những con đường ấy, cũng không dám sánh bước cùng anh.

Phùng Nhất Nhất không thể chịu đựng nổi, cô quá sợ hãi.

Xin cho phép một cô gái hai mươi tám tuổi được hướng về một cuộc

sống an ổn, bình lặng.

Xin cho phép một người đã đốt cháy hết dũng khí của mình được vứt bỏ

tình yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.