HOÀI NIỆM - Trang 334

sao chứ? Yêu đương mà, là chuyện tình nguyện giữa cả hai bên, nói cho
cùng thì một thằng đàn ông có thể tổn thất nhiều hơn con hay sao?”.

Phùng Nhất Phàm đứng bên cạnh lúc này cũng định thần lại, mặc dù

trong lòng cậu vô cùng tiếc nuối, vô cùng không cam lòng cho anh Gia Thụ
của mình, nhưng, “Chia tay thì chia tay, hai người ở bên nhau quả thật cũng
nhiều chuyện chẳng vui vẻ gì. Chị, chị lại nhát gan như vậy, đừng đày đọa
mình thêm nữa”.

Anh Gia Thụ của em xứng đáng được người tốt hơn!

Phùng Nhất Nhất không ngờ lại nhận được nhiều sự quan tâm và ủng hộ

từ người thân đến vậy, đột nhiên vừa cảm động, vừa đau lòng, lại càng khóc
dữ dội hơn.

Mẹ Phùng nhìn bộ dạng của cô, biết chắc là cô không ăn nổi cơm, dứt

khoát đuổi về phòng đi ngủ.

Lúc ăn cơm, cha Phùng không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc làm sao?”.

Mẹ Phùng rất trấn tĩnh nói, “Chia tay bạn trai. Không có chuyện gì to tát

cả, khóc một lúc, mấy ngày nữa là ổn thôi!”.

“Cậu bác sĩ kia à?” , cha Phùng tiếc nuối, hỏi.

Mẹ Phùng ngây người, sau đó nghĩ đến Thẩm Hiên, bà cũng cảm thấy

luyến tiếc, thở dài, “Không phải là bác sĩ kia, là Tạ Gia Thụ, người mặt
nhem nhuốc máu ấy”.

Nói đến mặt nhem nhuốc máu là cha Phùng lập tức nhớ ra, còn lấy làm

tiếc, “Thằng bé đó không tồi, vì cứu Nhất Nhất mà có thể liều mạng, không
tồi!”.

Phùng Nhất Phàm thừa cơ nói, “Anh Gia Thụ đâu chỉ là không tồi! Mấy

ngày chị con bị bắt cóc, anh ấy không chợp mắt lúc nào, dạ dày xuất huyết
cũng không chịu ăn gì, cứ thế chịu đựng. Cha mẹ không thấy bộ dạng anh
ấy sốt sắng, trong lòng nhất định là thích chị con, thích vô cùng!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.