HOÀI NIỆM - Trang 335

“Các người thì hiểu cái gì?” , mẹ Phùng hiếm khi cao giọng nói chuyện

với chồng và con trai, “Thích có thể thành cơm ăn không hả? Con bé nó
thích, không phải tôi cũng để nó thích hay sao? Kết quả bây giờ thế nào?
Nhân duyên là do số mệnh định đoạt, thích đến mấy thì có thể mạnh hơn số
mệnh sao? Dù thích, không hợp sống qua ngày thì phải làm sao?”.

Cha Phùng buồn bực uống hớp rượu, không nói gì.

Phùng Nhất Phàm lại không phục, nói, “Mẹ đây là thành kiến. Mẹ cảm

thấy anh Gia Thụ có tiền là không thành tâm, mẹ tư tưởng bảo thủ, không
muốn chị con gả vào nhà quyền thế giàu sang”.

Mẹ Phùng khẽ trừng mắt với con trai, “Khó khăn lắm chị con mới hiểu

ra, sao giờ con lại hồ đồ vậy hả? Tạ Gia Thụ, Trịnh phiên Phiên, người như
bọn họ sinh ra đã không giống nhà chúng ta. Việc bọn nó phải làm không
giống các con, con đường đi cũng không giống, các con cứ cố chen chúc
vào đi cùng đường với bọn họ, coi chừng ngã nhào đấy! Con nhìn chị con
xem!”.

Nhắc đến Trịnh Phiên Phiên, Phùng Nhất Phàm bỗng nhiên như bị chặn

họng, không nói thêm được câu nào nữa.

Cửa phòng cũ cách âm không tốt, tiếng nói chuyện trong nhà ăn, người

trong phòng nghe thấy rõ ràng. Ăn cơm xong, lúc mẹ Phùng rửa bát trong
nhà bếp, Phùng Nhất Nhất liền bước vào.

“Ớ? Con dậy rồi à? Có đói không? Mẹ làm cho con bát mỳ nhé!” , mẹ

Phùng vừa rửa bát vừa nói.

Phùng Nhất Nhất nói không đói. Cô rót một cốc nước, đứng đó chậm rãi

uống, một lát sau mới nói, “Mẹ, con muốn đến một nơi khác làm việc hai
năm, mẹ có thể đồng ý với con không?”.

Tay đang rửa bát của mẹ Phùng không ngừng lại, giọng nói bình tĩnh,

“Con phải đồng ý với mẹ, trước năm ba mươi tuổi tìm được một người đáng
tin cậy rồi kết hôn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.