HOÀI NIỆM - Trang 340

Cô bé nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bụng mẹ, một lát sau liền chảy

nước miếng rồi lại nhắm mắt.

Trong làn gió mơn man thoang thoảng và ánh mặt trời yên tĩnh bên cửa

sổ, Tử Thời một tay đặt trên bụng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt
của Gấu Nhỏ.

Phùng Nhất Nhất nhìn cảnh tượng trước mặt, chưa lúc nào cô lại thấy

ngưỡng mộ cô bạn thân của mình như lúc này.

Hai người nhỏ nhẹ nói chuyện tương lai, Tử Thời nghe Phùng Nhất Nhất

nói cũng thấy yên tâm hơn nhiều, chỉ dặn đi dặn lại rằng, “Một mình cậu ở
bên ngoài, phải chăm sóc bản thân cho tốt, chẳng may có chuyện gì xảy ra,
nhất định phải gọi điện cho tớ đấy”.

“Tớ biết rồi!” , Phùng Nhất Nhất cười híp mắt ăn bánh quy, miệng thơm

phưng phức, “Ừm... tớ không khách sáo đâu”.

Tử Thời nhìn cô nở nụ cười hệt như trước đây, muốn nói gì đó nhưng lại

thôi.

Phùng Nhất Nhất nuốt miếng bánh trong miệng, kéo tay Tử Thời, khẽ

giọng nói, “Mấy tháng này xảy ra nhiều chuyện, tớ không đến thăm cậu như
trước, nói cho cậu biết, là bởi vì cậu mang thai, tớ không muốn cậu phải
nhọc lòng vì tớ, hơn nữa, những chuyện đó tớ có thể giải quyết... Cậu mãi là
người bạn tốt nhất

của tớ, đừng suy nghĩ lung tung đấy nhé!”

Thực ra, điều Tử Thời muốn nói không phải là điều này, nhưng phụ nữ

có thai thường hay quên, cô ấy nghe xong liền chảy nước mắt, quên cả điều
mình định nói vừa nãy là gì.

Ngại ngùng lau nước mắt, Tử Thời nói, “Tớ biết rồi... cho nên sau này có

chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ, không được phép không gọi
đâu đấy!”.

Phùng Nhất Nhất lắc lắc tay Tử Thời, cười nói, “Đừng buồn nữa! Cách

nhau cũng không xa, cậu nhớ tớ có thể đến thăm tớ bất cứ lúc nào mà! Tiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.