HOÀI NIỆM - Trang 342

“Được rồi!” , Thẩm Hiên cười rồi xua tay, cắt lời cô, nói, “Thật ra, anh

cũng biết chuyến này của mình sẽ là công cốc, nhưng nếu lần này không
đến, anh sợ anh vẫn không cam lòng. Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, anh
không muốn bản thân phải ôm nuối tiếc”.

Anh cười rất đẹp, giống như lần đầu tiên họ quen nhau, lúc đó, anh chính

là bác sĩ Thẩm có nụ cười đẹp và y thuật cao siêu.

“Nhất Nhất” , Thẩm Hiên nhìn cô, điệu bộ thong dong, nói, “Anh đã giao

bệnh viện cho người khác rồi. Vốn dĩ đó không phải là bệnh viện của anh,
anh cũng chán ngán phải làm công cho Thịnh gia rồi. Anh sắp ra nước
ngoài. Trước hết là đi Anh bồi dưỡng vài năm, sau đó có thể sẽ đi Bắc Mỹ
hoặc Bắc Âu định cư”.

Lúc này, Phùng Nhất Nhất quả thật có hơi giật mình. Cô tưởng rằng cái

mà Thẩm Hiên gọi là “đi theo anh” chỉ là một cách nói hình tượng hóa,
không ngờ, anh thực sự định rời xa nơi này.

Dáng vẻ ngạc nhiên của cô đã lấy được cảm tình của Thẩm Hiên, “Sao

rồi? Rất oách, phải không!” , anh có chút đắc ý nói.

Thẩm Hiên ngẩn người một lát, rồi nở nụ cười, “Cũng thật là... anh từng

cảm thấy em và Tạ Gia Thụ là cùng một kiểu người, bây giờ xem ra, em và
anh mới là cùng một kiểu người”.

Phùng Nhất Nhất cúi đầu không nói gì, nghe anh chậm rãi nói tiếp,

“Chúng ta không cho phép một người ảnh hưởng đến mình nghiêm trọng
như vậy, cho nên chúng ta thà nhắm mắt làm ngơ, ha ha!”.

Anh vội vã rời khỏi như vậy, thậm chí là bỏ trốn trong hốt hoảng, bởi vì

anh phát hiện ra, mình đã thật lòng thật dạ với cô.

Hơn nữa, còn trao nhầm “thật lòng thật dạ” của mình.

Thẩm Hiên không thể trơ mắt đứng nhìn bản thân bị đắm chìm, cho nên

anh phải nhân cơ hội mình chưa đắm chìm mà nhanh chóng chạy trốn, như
vậy, có lẽ anh vẫn còn một con đường sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.