HOÀI NIỆM - Trang 357

Như vậy rất tốt! Trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào nho nhỏ.

Người đàn ông bình thường thế này, biết điểm tốt của cô đối với mình

cũng có thể đối xử tốt với cô, mặc dù chưa chắc là đại phú đại quý gì, còn
cần cô cùng gánh vác những gập ghềnh trong cuộc sống sau này, nhưng
cuộc sống sẽ yên bình, êm ả.

Cô không còn trẻ nữa, cô muốn sống những tháng ngày an bình.

Đàm Tường cùng hai đồng nghiệp trong công ty thuê chung một căn nhà

ba phòng, anh ta ở một phòng, không thừa chiếc giường nào cả. Cho nên,
trước khi hai vị trưởng bối đến, anh ta đã đặt sẵn một phòng khách sạn cho
họ.

Ai ngờ nói thế nào cha Đàm cũng không chịu ở nơi mà một đêm mất tới

hai trăm tệ, mẹ Đàm ở bên cạnh cũng thoáng lo lắng, nói, “Hai cha con con
ngủ một giường, mẹ cuốn chăn ngủ dưới đất, bây giờ đều là nhà lầu cả,
dưới đất không lạnh đâu, không cần phải lo lắng”.

Trước mặt Phùng Nhất Nhất và lễ tân trong khách sạn, Đàm Tường cảm

thấy rất mất mặt, nhưng quả thật là hết cách với sự cố chấp của cha mẹ
mình. Cha Đàm đã ra vẻ như muốn lập tức đến nhà ga trở về quê, anh ta chỉ
đành rầu rĩ trả phòng.

Từ khách sạn đi ra, anh ta cúi đầu đi trước một mình, cha Đàm cùng mẹ

Đàm đi phía sau đếm tiền đặt cọc được trả lại. Phùng Nhất Nhất đi nhanh
vài bước đuổi theo Đàm Tường, khẽ nói, “Đàm Tường, chẳng mấy khi cha
mẹ anh tới. Họ muốn ở cạnh anh nhiều hơn, vả lại khi đi ngủ cũng có thể
nhìn thấy anh, anh và hai bác cố chịu chật chội một chút vậy”.

Đàm Tường bước chậm lại, quay đầu nhìn cô, nét mặt có chút ngạc nhiên

nhưng nhiều hơn cả là vui mừng.

Anh ta cảm thấy chuyện rất khó xử này được cô nói như vậy lại trở nên

thật dễ dàng tiếp nhận.

Vẻ rầu rĩ không vui giữa hai hàng lông mày của anh ta bỗng chốc tan

biến, đôi mắt bối rối, ánh mắt nhìn cô y như chú cún con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.