HOÀI NIỆM - Trang 359

Phùng Nhất Nhất không nhẫn tâm, đưa ra kiến nghị, “Vậy anh đừng nói

cho bọn họ biết nữa, dù sao cũng đã ăn rồi, anh nói ra có lẽ họ sẽ để bụng”.

“Ừm!” , Đàm Tường tán đồng, tiếp tục kể cho cô nghe, “Mẹ anh vừa vào

nhà đã lau chùi phòng khách sáng loáng. Đợi mấy đồng nghiệp của anh đặt
chân đến nhà, mẹ anh hỏi một tiếng rồi xông ngay vào phòng họ, giặt hết
quần áo bẩn chất đống cả một tuần liền. Giờ cha mẹ anh lại ngáy to thế này,
bọn họ nằm sát vách chắc chắn sẽ không ngủ được. Nhưng anh nghĩ, bọn họ
sờ bụng rồi nhìn quần áo sạch sẽ ngoài ban công, chắc cũng chỉ còn cách
chịu đựng thôi...”.

Giờ phút này, giữa những tiếng ngáy vang dội, người đàn ông lập trình

thường ngày có chút mộc mạc và đơn điệu đang kể lể sự túng quẫn, lúng
túng trong cuộc sống bằng giọng điệu tự giễu. Sắc đêm bình dị của thành
phố H dần trở nên dịu dàng, yên tĩnh.

Phùng Nhất Nhất và anh ta cứ thế tán gẫu, an ủi lẫn nhau, rất có cảm giác

cùng hội cùng thuyền.

Đàm Tường biết ngày mai Phùng Nhất Nhất phải dậy sớm đi làm, nói

chuyện một lúc liền bịn rịn tạm biệt cô. Đến cuối, anh ta nhỏ giọng nói,
“Hôm nay, quả thật là anh ngại quá, nhưng lại vô cùng cảm động... Em thật
tốt, đối xử với anh cũng tốt vô cùng, sau này anh nhất định sẽ không tệ bạc
với em, em yên tâm!”.

Vài câu nói vụng về này của anh ta khiến trái tim Phùng Nhất Nhất cảm

thấy ấm áp, cô dịu dàng nói, “Anh cũng ngủ sớm đi, hai ngày nay vất vả
rồi!”.

Đàm Tường “Ừm!” một tiếng, ngừng một chút, giọng nói lại nhỏ hơn,

“Anh sẽ cố gắng, không động một chút là phàn nàn về công việc nữa... Anh
sẽ cố gắng làm cho tốt, kiếm nhiều tiền hơn để em đỡ vất vả”.

Những lời này khiến sống mũi Phùng Nhất Nhất cay cay.

Cô “Ừm!” một tiếng, và không nói thêm gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.