HOÀI NIỆM - Trang 390

Cô mở cửa, Phùng Nhất Phàm phát hiện ra chị gái đã về, lập tức cười với

cô, còn đá đá túi đồ ăn dưới đất, “Chị mau cầm vào đi, đây đều là những
thứ em mua cho chị đấy”.

Phùng Nhất Nhất vẫn đang giận cậu, không vui hỏi, “Ai kêu em mua

mấy thứ này?”.

“Em mua để chị nấu cho em mà! Em đói rồi!” , Phùng Nhất Phàm hùng

hồn nói.

Đây mới đúng là em trai cô, mua đồ ăn mang đến tận cửa ép cô nấu.

Phùng Nhất Nhất vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại thấy có chút ấm áp.

Cô cũng chỉ còn cách để cậu vào nhà, còn phải nấu cơm cho cậu ăn nữa.

Căn phòng này Phùng Nhất Nhất đã ở mấy tháng, chỉ có mình cô, hiện

tại có thêm một Phùng Nhất Phàm, mặc dù cậu chỉ đi đi lại lại ở phòng
khách xem ti vi, nhưng lòng cô lại thấy ấm áp hơn nhiều.

Thảo nào người ta lại nói người già sợ nhất là cô đơn.

Phùng Nhất Phàm không biết đi chợ, cậu xách về một đống đồ kỳ quặc,

thứ ra hồn chỉ có hai con gà ác đông lạnh, nhưng phải hầm đến bao giờ mới
có thể ăn đây?

Lúc còn ở nhà, ngay cả món Canh gà ta hầm cậu cũng không ăn, không

biết sao lại biết mua loại gà ác này đưa cho cô. Phùng Nhất Nhất chặt gà ác
đi hầm trong một tâm trạng khó hiểu.

Rồi lại mang mấy thứ rau cậu mua đi rửa, thái, làm một đĩa Cơm rang

thập cẩm, hấp bát Trứng trộn thịt băm, rồi lại hấp một con cá, sau đó làm
cho cậu một đĩa Cánh gà sốt chua ngọt lớn cậu thích ăn. Ngần này thứ, hai
chị em chắc đủ ăn rồi.

Căn phòng của Phùng Nhất Phàm vẫn đang được sửa sang lại. Lúc

Phùng Nhất Nhất nấu ăn trong bếp, nghe tiếng cậu đi đi lại lại mở cửa khóa
cửa, cô cũng không chú ý lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.