HOÀI NIỆM - Trang 394

“Không! Rất quá đáng!” , Phùng Nhất Nhất không chịu nổi cái ôm nóng

rực của anh. Cô đẩy ra nhưng anh lại bướng bỉnh ôm chặt hơn. Cô túm lấy
cánh tay anh, thấp giọng kêu lên, “Chúng ta không hợp nhau không phải là
lỗi của một mình em. Tại sao anh lại đổ hết tội lỗi lên đầu em? Em muốn
sống cuộc sống bình thường yên ổn, anh không thể cho em, tại sao em
không thể rời xa anh?”.

“Đừng nói nữa!” , Tạ Gia Thụ bỗng lên tiếng cắt ngang, cánh tay ôm lấy

cô càng chặt hơn, “Em ồn ào chết đi được!”.

“Anh buông em ra!”

“Ôm thêm năm phút nữa được không?” , anh bịn rịn cúi đầu xuống, vùi

mặt vào cổ cô, giọng nói rầu rĩ.

“Buông em ra!” “... Ba phút thôi?”

“Nhất Phàm! Phùng Nhất Phàm!” , Phùng Nhất Nhất cao giọng hét lên,

“Phùng Nhất Phàm!”.

Nhưng đồ lười biếng Phùng Nhất Phàm kia sao có thể vừa gọi là tới liền?

Cậu ở bên ngoài “hả” một tiếng, coi như đã đáp lại. Phùng Nhất Nhất tức
giận vô cùng, nhưng thực không có cách nào, chỉ có thể la lối om sòm. Cô
ra sức giẫm vào chân Tạ Gia Thụ. Hai người đều đi dép trong nhà, đế dép
của cô chắc chắn là cứng hơn dép mỏng một tầng vải. Phùng Nhất Nhất
giẫm rất mạnh, nghĩ chắc hẳn anh sẽ rất đau, nhưng trong lúc hỗn loạn cô
lại nghe thấy anh cười.

Lại là niềm vui mừng lâu ngày không gặp.

Phùng Nhất Nhất giẫm giẫm giẫm, bỗng nhiên bị cả người anh ôm lên,

hai chân không chạm tới đất.

Cuối cùng, lúc Tạ Gia Thụ thả lỏng tay, trên chiếc quần Âu màu đen có

hơn chục vết chân mờ, cúc áo sơ mi trên ngực anh cũng bị bung ra hai
chiếc.

Phùng Nhất Nhất đứng đó, vịn vào bàn trang điểm thở dốc, hai má đỏ

ửng, vừa phẫn nộ vừa cảnh giác trừng mắt với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.