HOÀI NIỆM - Trang 404

Anh ta ôm bó hoa hồng rực rỡ trước ngực, nét mặt có hơi ngượng ngùng,

hai tay lấy hết dũng khí đưa hoa cho cô. Anh ta xấu hổ nói, “Xin lỗi, gần
đây anh bận quá, không quan tâm được đến em, em đừng giận anh nhé!
Anh yêu em!”.

Phùng Nhất Nhất điệu bộ cứng ngắc, đưa tay ra nhận lấy bó hoa, nhất

thời không biết nên nói gì. Cô cúi đầu khẽ áp mặt vào, hoa hồng tươi, trên
cánh hoa còn đọng nước. Ôm một bó hoa to nặng trịch vào lòng, cô khẽ
nhắm mắt.

Đàm Tường trông thấy vẻ cảm động của Phùng Nhất Nhất, trong lòng

quả thật là vô cùng vui sướng. Đáng tiếc là giữa ban ngày ban mặt, lại ở bên
đường, anh ta chỉ có thể kìm nén, thơm một cái lên má cô.

“Anh vẫn còn một chuyện nữa... nhưng anh muốn đợi đến khi nào chắc

chắn mới nói cho em biết. Là một chuyện vô cùng tốt!” , chàng trai thuần
khiết, mắt sáng lấp lánh, lòng tràn đầy khát khao về một tương lai tươi đẹp.

Phùng Nhất Nhất ôm hoa bắt xe về nhà, lúc từ thang máy đi ra, cô nhìn

thấy một người ngồi ở giá đựng giày dép trước cửa nhà.

Không phải Phùng Nhất Phàm, cũng không cúi đầu nghịch điện thoại,

mà chỉ rảnh rang ngồi đó, mắt nhìn vào khoảng không, không biết đang
nghĩ gì, nét mặt có chút bất đắc dĩ, còn thoáng chút vô tội, thân hình cao
hơn Phùng Nhất Phàm, ngồi trên giá để dép mà chân vẫn có thể chạm đất.

Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tám tuổi, vẫn khôi ngô tuấn tú như nam

chính bước ra từ truyện tranh.

Phùng Nhất Nhất dừng bước từ xa.

Tạ Gia Thụ nghe thấy tiếng thang máy bèn liếc mắt sang, ánh mắt dừng

trên bó hoa hồng được Phùng Nhất Nhất ôm trong lòng rồi lại nhìn đi chỗ
khác.

“Tôi quên mang theo chìa khóa, không vào nhà được” , nét mặt anh có

chút chán nản, “Em có thể để tôi vào nghỉ chút không? Tôi vừa ra ngoài
chạy bộ về, mệt chết đi được!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.