HOÀI NIỆM - Trang 413

Đàm Tường thấy cô trầm mặc không nói, những lo lắng vốn có trong

lòng càng trở nên rõ ràng hơn, “Em yêu, em không vui à?”.

Phùng Nhất Nhất uống một ngụm nước, cụp mắt nói, “Sao em lại không

vui?”.

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng Đàm Tường lại càng thấy thấp

thỏm.

Anh ta nắm lấy tay cô, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nóng nóng dính dính,

nắm chặt lấy bàn tay Phùng Nhất Nhất.

“Anh phải đi năm năm. Bởi vì hợp đồng bắt buộc như vậy, chỉ có thể là

năm năm! Anh không còn cách nào khác... Em biết đấy, anh không thể bỏ
lỡ cơ hội này” , tâm tình anh ta có phần sa sút.

Phùng Nhất Nhất cố rút tay ra, thở phào một hơi, cô hỏi Đàm Tường,

“Anh muốn em đợi anh năm năm, đúng không?”.

Đàm Tường nhìn cô bằng ánh mắt dè dặt, khuôn mặt vẫn đượm vẻ hưng

phấn, nhưng lúc này nhiều hơn là bất an.

Anh ta nói thật tâm, “Chúng ta kết hôn trước, qua Tết gặp cha mẹ em

xong rồi chúng ta sẽ đi đăng ký. Tiệc rượu có lẽ là không kịp, tháng Ba anh
phải đi rồi. Đợi anh quay về, chúng ta sẽ mở tiệc bù. Hợp đồng quy định
mỗi năm anh chỉ có thể về hai lần, mỗi chuyến mười lăm ngày. Mặc dù như
vậy sẽ khá khó khăn với chúng ta, nhưng chỉ cần vượt qua được năm năm
này, sau này, anh nhất định sẽ không rời xa em nữa!”.

Phùng Nhất Nhất cứ lặng thinh, Đàm Tường sốt ruột, “Em nói gì đi chứ!

Em đừng dọa anh!”.

Phùng Nhất Nhất lên tiếng, “Anh đã ký hợp đồng đó rồi, phải vậy

không?”.

Đàm Tường mím môi gật đầu.

“Tiền phạt vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.