HOÀI NIỆM - Trang 45

Phùng Nhất Nhất chú trọng nhất, nhưng hôm nay, cô lại từ chối một cách
bất thường, “Không cần đâu, em không sao cả, không bị đâm vào đâu hết”.

Thẩm Hiên liếc nhìn đang được thư ký, trợ lý và luật sư vây quanh đưa

về phòng bệnh, cất giọng đầy ẩn ý, “Em vẫn nên kiểm tra cho đảm bảo thì
hơn”.

Thật ra, Phùng Nhất Nhất hiểu ý của Thẩm Hiên: Tạ Gia Thụ đã gọi cả

luật sư đến rồi, nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm, tốt nhất cô nên bị
thương ở đâu đó mới dễ dàng vượt qua cửa ải này.

Nhưng cô lại không nghĩ như vậy, lắc đầu nói, “Anh ấy không phải là

người như ngày xưa nữa… sẽ không rảnh rỗi để so đo tính toán với em
đâu”.

Không phải là Tạ Gia Thụ của ngày xưa nữa, sẽ không vì chuyện cô

giẫm lên đôi giày da mới của anh mà giận dỗi cả ngày, sẽ không đưa cô lên
đỉnh núi ngắm những giọt sương còn vương trên cỏ lúc mặt trời mọc, sẽ
không cùng cô chơi điện tử, đọc truyện tranh cả ngày mà chẳng làm việc gì,
… Một là, bây giờ anh có rất nhiều việc nghiêm túc cần phải làm. Hai là,
anh không còn quan tâm đến cô nữa.

“Ôi, thật mất mặt!” , Phùng Nhất Nhất khẽ chớp mắt, đưa tay xoa mặt,

rầu rĩ thở dài, “Lúc ấy, em đâm xe vào anh ấy thế nào nhỉ? Em đã không
còn nhớ xảy ra chuyện gì nữa rồi!”.

Thẩm Hiên cho hai tay vào túi quần, chậm rãi nói, “Anh còn tưởng rằng

em cố ý báo thù cậu ấy đấy”.

Tạ Gia Thụ không có ở đây nên Phùng Nhất Nhất cũng có tâm tình trêu

chọc lại, “Cái gì cơ? Không ngờ em lại nghĩ em là loại con gái độc địa ấy!”.

“Đúng vậy!” , bác sĩ Thẩm cười híp mắt, ‘Vậy mới càng xứng đôi với

anh chứ!”.

“Thẩm Hiên” , Phùng Nhất Nhất nhìn anh nói, “Cuối cùng thì em cũng

đã phát hiện ra một ưu điểm của anh”.

“Một?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.