HOÀI NIỆM - Trang 469

“Nhưng mà đã rất tròn rồi?”

“Ừm.”

“Cho nên, đã rất đẹp rồi!”

Phút cuối cùng của năm cũ, cả hội trường bắt đầu chờ đợi để đếm ngược.

Trong đoàn người, Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất sóng vai đứng phía
không xa trước cửa sổ.

Cả buổi tối nay, hai người như hình với bóng, nhưng không nói chuyện

nhiều. Lúc này, toàn hội trường đang đếm ngược ba mươi giây, Tạ Gia Thụ
đang đếm từng giây bỗng quay đầu nói với cô, “Lát nữa anh đưa em về
nhà!”.

Phùng Nhất Nhất nhìn mồ hôi lóng lánh trên trán anh, đôi mắt anh sáng

rực rỡ, thật giống chàng trai của ngày ấy, khiến lòng cô xuyến xao... Cô
không cầm nổi lòng mà gật đầu.

Tạ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ấm áp với cô. Lúc này, mọi

người đang đếm ngược đến “Ba... Hai... Một” , tiếng chuông đón mừng
năm mới đã vang lên, màn đêm đen đặc bên ngoài được ngàn vạn bông
pháo hoa nở rộ thắp sáng. Mọi người xung quanh ôm lấy nhau, tặng nhau
lời chúc mừng.

Tạ Gia Thụ siết chặt Phùng Nhất Nhất vào lòng, vùi mặt vào cổ cô.

Thời khắc này, một năm chỉ có một lần, còn anh đã trải qua hai mươi

chín năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cùng người mình thương yêu
trải qua giây phút ấy.

Nếu để mất cô, đây chính là lần cuối cùng anh nghe thấy tiếng chuông

đón chào năm mới bên cạnh cô.

Mà nếu như, nếu như cô có thể đồng ý, Tạ Gia Thụ hy vọng năm tháng

sau này mãi mãi được ở bên nhau, cùng nhau trải qua một kiếp người.

Trong tiếng hoan hô của đoàn người và tiếng pháo hoa như sấm rền,

Phùng Nhất Nhất nghe thấy rõ ràng tiếng nghẹn ngào của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.