HOÀI NIỆM - Trang 519

Cô đi đến, khoác lấy cánh tay anh rất tự nhiên, “Đi thôi!”.

Tạ Gia Thụ để mặc cô kéo đi vài bước. Cục Dân chính đã ở trước mặt,

Phùng Nhất Nhất vừa bước lên bậc đầu tiên, anh bỗng dừng bước chân.

“Nhất Nhất” , Tạ Gia Thụ đứng dưới bậc, vừa vặn cao bằng cô, mắt nhìn

thẳng vào mắt cô, vẻ mặt phức tạp không thể diễn tả, “Anh có hai tin tức
muốn nói cho em biết, một là tin tốt, một là... tin xấu, em muốn nghe tin
nào trước?”.

Trong lòng Phùng Nhất Nhất có chút sợ hãi, cắn răng nói, “Tin tốt!”.

Cô vẫn là cô gái nhát gan mà anh yêu... Tạ Gia Thụ cười, dịu dàng nhéo

mặt cô, nói, “Bệnh của mẹ em, anh đã nghe ngóng rõ ràng rồi, là “tam
cao[1]” bình thường của người cao tuổi. Đúng là năm ngoái bà có khám ra
bệnh rồi, nhưng tuyệt đối không phải là bệnh gì nghiêm trọng, mà ngược
lại, bà vẫn khỏe mạnh lắm!”.

[1] Tam cao: Cao máu, cao đường, cao mỡ.

Phùng Nhất Nhất nghe đến ngây người, “Vậy... vậy tại sao... anh chắc

chắn không? Gia Thụ! Anh chắc chắn không?”.

“Tên đàn em của Thẩm Hiên đã sắp xếp bệnh án của mẹ em vào danh

sách VVIP, người phải có quyền hạn cấp cao mới có thể tra cứu, nhưng anh
đã nhờ viện trưởng đương nhiệm đi điều tra, cho nên anh chắc chắn là mẹ
em không mắc bệnh hiểm nghèo gì cả” , vừa rồi, khi biết chuyện này, Tạ
Gia Thụ hối hận chết đi được. Hôm đó, anh nên gọi điện cho Thẩm Hiên
khoe khoang, khiêu khích anh ta!

Nhưng hiện giờ, anh không có thời gian đâu mà quan tâm đến Thẩm

Hiên nữa. Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi mắt Phùng Nhất
Nhất, chỉ thấy cô thoạt đầu là sửng sốt vô cùng, sau đó lại quá đỗi vui
mừng, nhảy cẫng cả lên.

Anh vội vàng đưa tay ra ôm lấy cô, một cái ôm đầy yêu thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.