HOÁN NHẬT TIỄN - TẬP 1 - Trang 131

vách như đọc sách: “Rượu này được ủ từ nước cam tuyền bên dưới
cây hòe cổ thụ năm trăm năm của bản tiệm, sau đó lại được chôn dưới
sông Kim Sa để hấp thu tinh khí của trời đất, đợi mười năm mới
đào lên, một khi mở nắp là hương thơm sẽ bay khắp thành, vừa
ngửi đã say, khi uống còn có cảm giác thơm nồng, lưu lại dư vị miên
man, thực xứng với ba chữ “Nhập Hầu Thuần”.” Thấy mọi người
xung quanh nghe một cách thích thú, hắn lại càng có ý khoe khoang:
“Bản tiệm lấy tên là Tam Hương các, một “hương” trong số đó
chính là hương rượu Nhập Hầu Thuần này...”

Tiểu Huyền còn chưa nói gì, tiểu cô nương kia đã cất tiếng hỏi

trước: “Thế hai “hương” còn lại là gì?” Giọng nàng trong trẻo, mềm
mại như tiếng oanh vàng trong khe núi, lại mang khẩu âm vùng
Giang Nam, thấp thoáng nét lả lướt của người vùng sông nước, dễ
nghe vô cùng.

Tên tiểu nhị thấy rốt cuộc đã có người hỏi mình, liền đắc ý

ưỡ

n ngực, đáp: “Bản tiệm mời được Hoàng sư phụ về làm đầu bếp,

một trăm bảy mươi sáu món ăn không món nào không phải là tinh
phẩm. Trong thành Phù Lăng này, đồ ăn của Tam Hương các nhất
định là thơm nhất, do đó chữ “hương” thứ hai là chỉ mùi thơm của
món ăn.”

Tiểu Huyền khá đồng tình với những lời này, vừa gật đầu vừa

nhìn mấy bàn thức ăn xung quanh mình, lại vội vàng ăn thêm mấy
miếng nữa.

Tên tiểu nhị lại nói tiếp: “Nhưng chữ “hương” nổi tiếng nhất

của bản tiệm lại không phải là hai chữ “hương” vừa kể. Chữ “hương”
cuối cùng này ấy mà...” Nói tới đây, hắn cố ý hạ thấp giọng tỏ vẻ
thần bí: “Thực ra là mỹ nhân lưu hương!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.